đạo diễn ơi, em lỡ yêu chị rồi!

Chương 6: Cảnh Quay Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ chật vật đến thế chỉ vì một... cảnh hôn.

"Minh Hạ, em đứng sát vào một chút nữa. Ánh mắt phải có tình cảm hơn!" – giọng chị Bích Dung vang lên giữa phim trường, sắc lạnh như lưỡi dao nhưng vẫn cuốn hút kỳ lạ.

Tôi và nữ chính – một người mẫu tên Thanh Tâm – đang phải quay lại cảnh hai người yêu nhau sau giông bão. Gió phả từ quạt công suất lớn làm tóc bay tán loạn, máy quay lia sát vào từng biểu cảm. Nhưng tôi chẳng thể tập trung nổi. Bởi phía sau ống kính, ánh mắt của đạo diễn Bích Dung đang nhìn chằm chằm vào tôi như muốn đọc thấu hết nội tâm.

"Cut! Tạm nghỉ 10 phút."

Chị Dung bước xuống khỏi ghế đạo diễn. Tôi đang tính trốn ra sau hậu trường thì cổ tay bị ai đó giữ lại. Vẫn là bàn tay quen thuộc với lực vừa đủ khiến người ta khó lòng từ chối.

"Em bị sao thế? Diễn xuất kém quá."

Tôi mím môi. "Chắc do em chưa quen kiểu tình cảm kiểu... nữ – nữ."

Chị bật cười khẽ. "Vậy để chị chỉ cho em cách cảm nhận."

Trước khi tôi kịp phản ứng, chị kéo tôi ra khỏi trường quay, đi thẳng đến một căn phòng nhỏ – nơi dựng tạm làm phòng đạo cụ. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng quạt quay đều đều.

"Ngước nhìn chị."

Tôi ngước. Trái tim như bị bóp nghẹt. Chị đứng rất gần, gần đến mức hơi thở phả lên mặt tôi. Đôi mắt ấy, sâu hun hút, như muốn nuốt lấy tâm trí người khác.

"Em có biết vì sao chị chọn em không?" – Chị hỏi, giọng trầm thấp.

"Tại em đóng vai phụ... không tệ?" – Tôi lắp bắp.

"Không. Vì ánh mắt em. Nó từng rất chân thành."

Chị đưa tay nâng cằm tôi, ánh mắt dịu lại. "Chỉ cần em nhớ lại cảm giác từng rung động vì một ai đó, là đủ."

Cánh tay chị vẫn giữ tôi ở khoảng cách nguy hiểm. Nhưng tôi chẳng còn quan tâm. Lần đầu tiên, tôi nhận ra mình đang run lên. Không phải vì sợ, mà vì... khao khát.

"Chị Bích Dung... Em..."

"Suỵt." – Chị kề sát, môi gần môi tôi – "Diễn thử đi."

Tôi không biết đó là diễn hay thật. Tôi chỉ biết, khoảnh khắc môi chạm nhau, cả thế giới bên ngoài như ngừng lại.

Tim tôi đập mạnh. Cảnh tượng này... không có trong kịch bản.

Khi rời khỏi căn phòng đó, tôi không nhớ mình đã nói gì. Chỉ nhớ ánh mắt chị vẫn nhìn tôi như thể tôi là bí mật chị đã chờ từ lâu.

Tôi cứ bước loạng choạng về phòng hóa trang, đầu óc mơ hồ. Phía sau, tôi nghe tiếng chị nói vọng lại:

"Từ nay... đừng diễn nữa. Hãy thật lòng."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.