Sau đêm ở nhà Minh Khuê, Diễm Anh về căn hộ của mình với một tâm trạng rất lạ. Cô ngồi trước gương, lật lại từng trang kịch bản được ghi chú tỉ mỉ. Những nét bút xanh thẫm uốn lượn trên giấy như đang thì thầm với cô một điều gì đó – vừa sắc sảo, vừa đượm buồn.
Trên trường quay hôm sau, không ai nhắc về chuyện tối qua. Diễm Anh vẫn diễn, Minh Khuê vẫn ngồi sau monitor, nhưng ánh nhìn của họ với nhau trở nên khác lạ. Một người lặng lẽ dõi theo, một người cố tình né tránh.
Giữa giờ nghỉ trưa, đạo diễn phó báo có cuộc họp gấp với bên sản xuất, Minh Khuê rời trường quay, để lại Diễm Anh đang ngồi thẫn thờ bên ghế đạo cụ. Cô định lấy điện thoại để lướt vài tin tức, thì bất ngờ có một người đàn ông lạ mặt tiến tới.
“Xin lỗi, cô là Diễm Anh đúng không?”
Cô ngẩng lên. Người đàn ông mặc vest đen, dáng cao, lịch sự. “Tôi là Lâm, người quen cũ của đạo diễn Minh Khuê.”
“Anh tìm chị ấy?” Diễm Anh hỏi lại, cảnh giác.
“Không, tôi muốn hỏi cô. Cô… và Minh Khuê đã thân đến mức nào rồi?”
Diễm Anh nheo mắt. “Chuyện này liên quan gì đến anh?”
Người đàn ông cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu hút. “Chúng tôi từng yêu nhau.”
Tim Diễm Anh khựng lại một nhịp. Người đàn ông nói tiếp, ánh nhìn giờ đây pha chút tiếc nuối.
“Cô biết không, Minh Khuê từng là một người rất ấm áp. Nhưng sau biến cố đó, cô ấy không còn như trước nữa. Tôi chỉ muốn nhắc cô… đừng quá dấn sâu.”
“Anh đang đe dọa tôi sao?” Diễm Anh bật cười.
“Không. Tôi đang cảnh báo. Tôi không muốn cô trở thành người tiếp theo gãy gánh giữa chừng.” Anh Lâm bỏ đi, để lại phía sau Diễm Anh đang nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cả buổi chiều hôm đó, Diễm Anh diễn như một cái máy. Minh Khuê nhận ra điều đó ngay. Sau cảnh quay cuối, cô gọi Diễm Anh vào phòng đạo diễn.
“Sao vậy? Hôm nay em mất tập trung.” Giọng Minh Khuê sắc nhưng không lạnh.
“Chị từng yêu anh Lâm?” Diễm Anh hỏi thẳng.
Minh Khuê hơi sững người, nhưng không phủ nhận. “Ừ. Sao em biết?”
“Ảnh tới trường quay, nói chuyện với em. Anh ta bảo chị từng rất ấm áp, rồi biến cố xảy ra.”
Minh Khuê dựa lưng vào bàn, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chuyện cũ rồi. Em không cần quan tâm.”
“Nhưng em muốn quan tâm. Chị có hiểu cảm giác nhìn thấy một người từng yêu chị, giờ cảnh báo em đừng yêu chị, nó đau thế nào không?”
Minh Khuê xoay lại nhìn cô. “Vì chị không đáng để ai yêu.”
“Chị không có quyền nói điều đó.” Diễm Anh tiến lên một bước. “Chị giỏi, chị mạnh mẽ, chị lạnh lùng. Nhưng em thấy trong ánh mắt chị có cả một đại dương đang dậy sóng.”
“Đừng đào sâu vào chị, Diễm Anh. Em sẽ không chịu nổi đâu.” Minh Khuê nói, lần này giọng run lên.
“Vậy để em chịu thử xem.” Diễm Anh nói xong, bất ngờ ôm chầm lấy Minh Khuê.
Khoảnh khắc ấy, không gian như đông lại. Minh Khuê không đẩy ra, cũng không đáp lại. Cô đứng yên, đôi tay buông lơi, để mặc người con gái ấy vùi mặt vào vai mình.
“Em biết em liều. Em biết chị sẽ lạnh lùng đẩy em ra. Nhưng ít ra… em đã dám thử.”
Minh Khuê khẽ đặt tay lên lưng cô, run nhẹ. “Em điên rồi…”
“Phải, vì em đã lỡ yêu chị mất rồi.” Giọng Diễm Anh nghẹn ngào.
Ngoài cửa, một trợ lý lặng lẽ quay đi, giả vờ như không thấy gì.
Đêm đó, Diễm Anh không về nhà. Cô lang thang trên phố, đầu trống rỗng. Cảm xúc trong cô hỗn độn. Cô vừa hạnh phúc vì dám nói ra lòng mình, vừa sợ hãi vì không biết sau ngày mai, mọi thứ có còn như cũ.
Minh Khuê thì ngồi một mình trong căn hộ. Cô rót một ly rượu vang, nhưng không uống. Cô nhớ lại cái ôm ban chiều, nhớ đến ánh mắt dũng cảm của Diễm Anh. Từng lời, từng chữ vẫn văng vẳng bên tai.
Cô biết, rồi sẽ tới lúc, bản thân phải đối diện với cảm xúc mình đã chôn giấu quá lâu.
Nhưng… liệu cô có còn dũng khí để yêu thêm lần nữa?