Đêm thứ hai ở Cabin Lạc Lối, cái lạnh trở nên tàn khốc hơn. Bão tuyết vẫn không ngớt, khiến không khí trong nhà bị hút ẩm và hạ nhiệt nhanh chóng. Nguồn củi được ước tính cho năm ngày đang cạn kiệt nhanh hơn dự kiến do họ phải giữ lửa liên tục để tránh tê cóng.
Lâm Anh cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, hàm răng va vào nhau lách cách. Chiếc giường gỗ sát tường tỏa ra hơi lạnh thấm vào lưng cô. Cô nhìn sang phía lò sưởi. Thiên Ân đã cuộn mình trên sàn, dùng chiếc áo khoác dày làm gối và chiếc chăn mỏng còn lại để che thân. Ngọn lửa đang cháy yếu ớt.
Cô biết, nếu cứ tiếp tục thế này, cả hai sẽ đổ bệnh trước khi bão tan.
"Thiên Ân," cô gọi khẽ, giọng run rẩy.
Anh lập tức mở mắt. Ánh lửa yếu ớt chiếu vào đôi mắt hổ phách của anh, giờ đây có vẻ dịu đi một chút.
"Gì vậy?"
"Lạnh quá," cô thừa nhận, sự kiêu hãnh bị cái lạnh đánh bại. "Củi không đủ. Chúng ta không thể giữ lò sưởi cháy lớn suốt đêm được nữa."
Thiên Ân ngồi dậy, rờ tay vào lò sưởi. "Nhiệt độ ngoài trời đã xuống dưới âm mười. Nhiệt độ trong phòng cũng đang giảm nhanh."
Anh nhìn cô. Cái nhìn không còn xa cách như ban đầu, mà mang đầy tính toán thực tế. Anh biết cô nói đúng. Việc chia sẻ không gian đã không còn là một sự lựa chọn.
"Cabin này có chiếc chăn nào nữa không?" anh hỏi.
"Không. Chỉ có cái của tôi và cái anh đang dùng," cô đáp, cảm thấy xấu hổ vì sự bất lực.
Anh đứng dậy, bước đến cạnh giường. Bóng anh phủ lên cô. Lâm Anh cảm thấy hơi thở mình khẽ nín lại.
"Có một giải pháp," Thiên Ân nói, giọng anh trầm thấp đến đáng sợ. "Nhưng nó sẽ phá vỡ Quy tắc Một."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt nửa tối nửa sáng của anh khiến cô không thể đọc được suy nghĩ.
"Anh nói đi."
"Chúng ta cần kết hợp hơi ấm cơ thể," anh nói thẳng thừng, không có bất kỳ lời hoa mỹ nào. "Đốt ít củi hơn, dồn hai chiếc chăn lại. Cô nằm trên giường, tôi nằm sát bên cạnh. Sàn nhà sẽ quá lạnh để ngủ một mình."
Tim Lâm Anh bắt đầu đập mạnh. Đây là một sự gần gũi không thể tránh khỏi, hoàn toàn vì sự sinh tồn, nhưng lại mang một ý nghĩa rất khác.
"Chúng ta đã đồng ý..." cô lắp bắp.
"Tôi biết. Nhưng nếu cô muốn sống sót mà không bị viêm phổi, đây là cách duy nhất, Lâm Anh," anh ngắt lời, giọng điệu dứt khoát. "Đây là sự cần thiết, không phải sự lãng mạn. Cô có tin tôi không?"
Câu hỏi của anh xoáy sâu vào cô. Cô nhìn vào ánh mắt anh. Cô thấy sự nghiêm túc, sự mệt mỏi, và một ranh giới rõ ràng đang được đặt ra. Đây là ranh giới giữa bản năng sinh tồn và khao khát thể xác.
Cô hít một hơi thật sâu. "Tôi tin anh."
Thiên Ân gật đầu, chấp nhận. Anh cầm chiếc chăn của mình, đặt lên chiếc chăn của cô. Anh chậm rãi leo lên giường, nằm quay lưng lại với cô.
"Nằm xuống. Quay lưng lại với tôi," anh ra lệnh nhẹ nhàng. "Chúng ta cần tạo ra một khoang nhiệt kín."
Lâm Anh làm theo. Cô nằm sát vào lưng anh. Sự va chạm đầu tiên này khiến cô rùng mình. Lưng anh rộng, cơ thể anh ấm áp và rắn chắc một cách đáng ngạc nhiên, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh giá của cabin. Mùi hương gỗ và hoang dã từ anh bao bọc lấy cô.
Anh không nói gì thêm, chỉ thở đều đặn. Cả hai chìm vào im lặng, nhưng sự yên tĩnh giờ đây chứa đựng một dòng điện ngầm mãnh liệt. Hơi thở của anh khẽ phả vào gáy cô. Cô cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ anh, dần dần xua tan cái lạnh buốt giá.
Cô nhắm mắt lại. Cảm giác vừa an toàn, vừa tội lỗi.
"Lâm Anh," giọng anh chợt vang lên trong bóng tối.
"Sao?"
"Nếu cô cảm thấy không thoải mái, cứ nói. Nhưng đừng lãng phí hơi ấm. Nằm yên."
Cô khẽ "ừm," nhưng cô biết mình sẽ không nói gì. Bởi vì, dù lý trí mách bảo đây là hành động sinh tồn, nhưng cảm giác được người đàn ông mạnh mẽ, bí ẩn này che chở và bao bọc lại quá đỗi dễ chịu và hấp dẫn.
Đêm đó, họ ngủ trong sự gần gũi bắt buộc. Lưng chạm lưng, hơi ấm cơ thể hòa quyện, và sự căng thẳng cấm kỵ trở thành sợi dây liên kết duy nhất giữa họ. Hai người, hai đường thẳng song song, cuối cùng đã bị cái lạnh tàn nhẫn buộc phải giao nhau.