đảo hai người

Chương 4: BÓNG TỐI VÀ SỰ CỐ TẮT ĐÈN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Anh thức dậy với cảm giác khó tả. Lưng cô vẫn dán chặt vào Thiên Ân. Anh đã dậy, nhưng hơi ấm của anh vẫn còn vương vấn trên ga trải giường và chiếc chăn dày. Cô vội vàng rời giường, cảm thấy khuôn mặt nóng bừng. May mắn thay, ánh sáng ban ngày và mùi cà phê đã tạo ra một lớp màn bình thường hóa cho đêm qua.

Họ tiếp tục duy trì hiệp ước lạnh lùng: ban ngày là hai người xa lạ bận rộn với công việc sinh tồn, ban đêm là hai người xa lạ buộc phải chia sẻ hơi ấm.

Trưa hôm đó, khi Lâm Anh đang cố gắng làm ấm một hộp súp bằng than hồng, một tiếng "Rắc" lớn vang lên từ ngoài cabin.

Mọi thứ tối sầm.

Điện bị cắt hoàn toàn. Sự im lặng đột ngột trở nên nặng nề và đáng sợ hơn bao giờ hết, chỉ còn tiếng gió rít bên ngoài.

"Chắc là cây đổ đè vào dây điện gần đây," Thiên Ân bình tĩnh nói. Anh đang đứng cạnh cửa sổ, kiểm tra.

"Không thể nào," Lâm Anh lắp bắp. "Nếu vậy thì mọi thứ sẽ bị cắt đứt cho đến khi bão tan."

Thiên Ân gật đầu, khuôn mặt anh tối sầm trong bóng tối nhá nhem. "Mang nến ra. Chúng ta sẽ phải dùng củi cho cả nhiệt và ánh sáng."

Lâm Anh loạng choạng đi tìm nến. Không có điện, mọi thứ trở nên khó khăn. Trong lúc cô đang với tay lên kệ cao, cô bất cẩn trượt chân trên lớp nước đọng gần cửa sổ.

Rầm!

Cô ngã mạnh xuống sàn gỗ, một mảnh vụn của giá nến văng ra, cứa vào lòng bàn tay cô. Máu bắt đầu rỉ ra nhanh chóng.

Thiên Ân ngay lập tức tiến đến. Anh quỳ xuống bên cô. Sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt anh, phá vỡ vẻ điềm tĩnh thường thấy.

"Cô ổn không?" Anh hỏi, giọng gấp gáp. Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay to lớn, ấm áp của anh ôm trọn bàn tay cô, ngăn không cho cô nhúc nhích.

"Chỉ là... tay tôi," cô đau đớn trả lời.

Trong bóng tối và ánh sáng leo lét của ngọn nến duy nhất mà cô vừa kịp bật lên, Thiên Ân nâng tay cô lên, dùng lưỡi dao găm sắc bén của mình rạch một đường dứt khoát trên ống tay áo sơ mi để làm băng gạc tạm thời.

"Cẩn thận," anh ra lệnh. Anh đưa tay cô đến gần ngọn nến, kiểm tra vết thương dưới ánh sáng mờ ảo.

Khoảnh khắc thân mật đột ngột:

Lâm Anh cảm thấy hơi thở nóng ấm của anh phả vào cổ tay. Sự tập trung cao độ trên khuôn mặt anh, cái cách anh nhẹ nhàng lau sạch máu và dùng chiếc áo sơ mi rắng băng bó vết thương cho cô, khiến cô hoàn toàn bất động. Cô cảm nhận được sự tỉ mỉ, cẩn trọng và dịu dàng bất ngờ từ người đàn ông tưởng chừng như chỉ có băng giá và sắt thép.

Anh buộc miếng vải quanh vết thương cô bằng một nút thắt chắc chắn. Xong xuôi, anh ngước lên, đôi mắt anh chạm vào mắt cô trong ánh sáng mờ nhạt. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt họ chỉ còn là vài centimet.

"Vết thương không sâu. Nhưng tay cô bị lạnh quá," anh khẽ nói. Anh dùng hai bàn tay mình xoa bóp tay cô, cố gắng làm ấm.

Sự tiếp xúc này không còn là "chức năng" như những lần trước. Nó mang tính cá nhân, đầy sự quan tâm.

"Cảm ơn anh," Lâm Anh thầm thì. Sự sợ hãi đã tan biến, thay vào đó là một cảm giác yếu đuối và biết ơn kỳ lạ.

Thiên Ân buông tay cô ra, đứng dậy, và lập tức quay trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy. Anh lùi lại một bước, tái lập khoảng cách vật lý.

"Cẩn thận hơn," anh nhắc nhở, nhưng giọng anh đã mềm mại hơn. Anh đi về phía tủ gỗ, lấy ra một chiếc đèn pin cũ.

Anh nhìn cô, trong ánh sáng trắng của đèn pin, và bổ sung thêm, dường như muốn trấn an cô: "Cô cứ dùng cái này. Tôi quen với bóng tối rồi."

Lâm Anh ôm chiếc đèn pin ấm áp trong tay, nhưng cô biết, hơi ấm từ bàn tay vừa chạm vào cô mới là thứ xua tan cái lạnh thực sự. Việc mất điện đã buộc họ phải gần nhau, không chỉ về mặt vật lý mà còn về mặt cảm xúc. Lòng tốt bất ngờ của Thiên Ân đã mở ra một cánh cửa nhỏ vào con người thật của anh, một cánh cửa mà Lâm Anh không chắc cô có muốn bước vào hay không.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi không ngừng. Đèn đã tắt. Họ bị cô lập hoàn toàn. Và trong bóng tối đó, ranh giới giữa hai con người xa lạ đã bắt đầu mờ nhạt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×