Sau sự cố mất điện, cuộc sống trong cabin trở nên tối giản và tĩnh lặng hơn. Họ chỉ có ánh nến, ánh lửa và đèn pin nhỏ của Thiên Ân. Mọi hoạt động đều phải được thực hiện chậm rãi, cẩn thận. Sự phụ thuộc vào nhau tăng lên một cách rõ rệt.
Đêm thứ ba, hai người lại nằm trên chiếc giường đơn, lưng tựa vào nhau theo "nguyên tắc giữ ấm". Sự va chạm không còn gây sốc như lần đầu, nhưng nó vẫn tạo ra một luồng căng thẳng tiềm ẩn. Cảm giác quen thuộc của hơi ấm anh khiến Lâm Anh khó chịu—cô sợ mình sẽ bắt đầu mong đợi nó.
Trời quá lạnh để ngủ sâu. Sự im lặng bị bóp nghẹt bởi tiếng gió rít và tiếng củi khô cháy.
Lâm Anh khẽ xoay người, đối diện với bức tường. "Anh không ngủ được à?" cô hỏi.
"Không. Tôi ít khi ngủ sâu," Thiên Ân đáp. Giọng anh trầm và đều đều, vang vọng trong không gian nhỏ.
"Tại sao?"
Thiên Ân im lặng một lúc. Cô nghĩ anh sẽ áp dụng Quy tắc Hai, nhưng lần này anh không làm vậy.
"Thói quen," anh nói. "Nhiều năm làm công việc mà sự cảnh giác là bắt buộc. Cô thì sao? Sao một kiến trúc sư thành phố lại muốn chôn mình giữa nơi hoang vắng này?"
Lâm Anh mỉm cười, một nụ cười mà anh không thể thấy. "Tôi cần nguồn cảm hứng. Tôi cảm thấy bị bóp nghẹt bởi những khối bê tông và kính. Tôi muốn thiết kế những thứ có hồn, có sự kết nối với thiên nhiên. Tôi muốn thoát khỏi sự hoàn hảo cứng nhắc."
"Sự hoàn hảo cứng nhắc," anh lặp lại. "Nghe giống tôi."
"Anh không phải cứng nhắc. Anh là... khép kín." Lâm Anh nhẹ nhàng sửa lời. "Anh là một người đàn ông của bí mật và hành động. Nhưng lúc anh băng bó tay cho tôi, tôi thấy một sự cẩn trọng mà chỉ người quan tâm đến chi tiết mới có. Anh làm nghề gì trước khi bị lạc vào đây?"
"Tôi làm rất nhiều việc. Thường là những việc đòi hỏi sự im lặng và chính xác."
"Như một tay bắn tỉa?" cô buột miệng, rồi lập tức hối hận.
Thiên Ân bật cười khẽ, âm thanh trầm thấp và hiếm hoi khiến Lâm Anh thoáng rùng mình. "Tôi nghĩ cô không nên đọc quá nhiều tiểu thuyết hành động, Lâm Anh. Nhưng... có một phần đúng. Tôi đã từng ở trong quân đội. Hiện tại, tôi chỉ đang tìm cách ẩn mình khỏi những rắc rối cũ."
Sự thành thật bất ngờ của anh khiến cô ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh hé lộ một phần quá khứ của mình. Điều đó khiến cô tin tưởng anh hơn.
"Tôi đang tìm kiếm sự tĩnh lặng," Lâm Anh tiếp lời, giọng cô trở nên nhỏ hơn. "Bên ngoài, tôi là một người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ. Nhưng bên trong, tôi sợ sự tĩnh lặng thực sự. Nó cho phép tôi nghe thấy những tiếng nói mà tôi cố gắng lờ đi."
"Và bây giờ thì sao?"
"Bây giờ... sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi anh." Cô quay hẳn người lại, lưng cô vẫn chạm vào lưng anh, nhưng sự thân mật đó đã chuyển từ vật lý sang tâm lý. "Sự im lặng giờ đây có hơi thở của anh. Nó khiến tôi không cảm thấy cô độc nữa."
Thiên Ân im lặng một lúc lâu. Lâm Anh cảm nhận được nhịp thở của anh hơi tăng tốc.
"Cô không cô độc," anh khẽ nói. "Chúng ta đang bị kẹt lại cùng nhau."
Anh dùng tay mình, nắm lấy tay cô, tay cô đang đặt giữa khoảng trống giữa lưng hai người. Lòng bàn tay ấm áp, thô ráp của anh ôm lấy bàn tay mềm mại của cô. Lần này không phải là sự chăm sóc y tế, mà là một sự kết nối có chủ đích.
"Lâm Anh," anh nói tiếp, giọng anh gần như là một lời thì thầm. "Cô rất dũng cảm khi ở đây một mình. Sự mạnh mẽ của cô không phải là giả tạo."
Lời khen bất ngờ này đánh trúng vào nỗi yếu đuối của cô. Cô cảm thấy mắt mình cay xè. Cô chỉ muốn nép mình vào anh, trốn tránh thế giới bên ngoài.
Họ giữ chặt tay nhau trong bóng tối. Sự gần gũi của thân thể, cộng hưởng với sự chia sẻ tâm hồn, đã tạo ra một rào cản vô hình bảo vệ họ khỏi cơn bão tuyết và thế giới thực. Họ không cần phải nói thêm gì nữa. Chỉ cần cái nắm tay này, hơi ấm cơ thể này, là đủ để họ vượt qua một đêm dài nữa.