đảo hai người

Chương 6: RÀO CẢN VỠ TAN: NỤ HÔN VÌ SỢ HÃI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ tư trôi qua trong sự tẻ nhạt đến ngột ngạt. Tuyết vẫn rơi, nhưng không dữ dội. Họ đã thiết lập một thói quen: Thiên Ân dành phần lớn thời gian rèn giũa các dụng cụ sinh tồn, còn Lâm Anh cố gắng vẽ và ghi chú. Sự gần gũi về tâm hồn đêm qua đã khiến ban ngày trở nên khó khăn hơn. Mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, có một tia lửa điện không thể chối từ, khiến cả hai phải vội vàng quay đi.

Bữa tối là một nửa lon đậu đóng hộp được hâm nóng. Họ ăn trong im lặng.

Khoảng nửa đêm, khi họ đang nằm sát nhau theo thói quen để giữ ấm, Lâm Anh chợt tỉnh giấc vì một tiếng động lạ.

Không phải tiếng gió rít, cũng không phải tiếng củi nổ. Đó là tiếng cào khô khốc, phát ra từ phía cửa sau cabin.

Cô cứng đờ, toàn bộ cơ thể căng thẳng. Cô cảm nhận được Thiên Ân cũng đã tỉnh dậy. Hơi thở của anh đột nhiên trở nên nông và nhanh hơn, đầy sự cảnh giác.

Anh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay cô, không một tiếng động.

"Đừng nhúc nhích. Giữ yên lặng," anh thầm thì vào tai cô, giọng anh lạnh lẽo và dứt khoát.

Anh từ từ đứng dậy, bóng dáng cao lớn của anh ẩn mình trong bóng tối, chỉ có ánh lửa yếu ớt chiếu vào. Anh cầm lấy chiếc rìu nhỏ đặt cạnh lò sưởi.

Tiếng cào lại vang lên, lần này rõ ràng và gần hơn.

Lâm Anh cảm thấy toàn thân mình bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi nguyên thủy. Cô không biết đó là con thú hoang, hay là "những rắc rối cũ" của Thiên Ân đang tìm đến.

Thiên Ân ra hiệu cho cô bằng ánh mắt: Nằm yên.

Anh tiến đến gần cửa sau. Cánh cửa đó cũ kỹ, có lẽ không chịu được một cú va chạm mạnh.

Anh nhấc rìu lên, sẵn sàng.

Đột nhiên, tiếng cào dừng lại. Thay vào đó là một tiếng "RẦM" lớn, như có vật gì đó nặng nề đập mạnh vào cửa. Cánh cửa gỗ rung lên bần bật.

Trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, tất cả sự kiềm chế của Lâm Anh tan vỡ. Cô bật dậy khỏi giường, một tiếng nức nở nhỏ thoát ra khỏi cổ họng.

"Thiên Ân!" cô thì thào.

Thiên Ân quay lại, khuôn mặt anh tối sầm trong bóng tối, đầy vẻ giận dữ và lo lắng. Sự sợ hãi của cô có thể làm hỏng mọi thứ. Anh bỏ rìu xuống, nhanh chóng tiến lại phía cô.

Anh không nói một lời. Anh túm lấy hai vai cô, đẩy cô lùi sát vào tường cabin. Sự giận dữ, nỗi sợ hãi và khao khát bảo vệ anh dành cho cô đã bùng nổ.

Lâm Anh đang run rẩy, nước mắt đã chảy dài. Cô sợ hãi thế giới bên ngoài, và cô sợ hãi người đàn ông đang đứng sát cô.

"Nhìn tôi," anh ra lệnh, giọng nói mạnh mẽ đến mức trấn áp cả tiếng gió. "Không có gì ở đó cả. Chỉ là một cành cây. Cô an toàn. Chỉ cần tin tôi!"

Anh ghì chặt cô vào tường, khuôn mặt anh áp sát khuôn mặt cô. Cô ngửi thấy mùi da thịt, mùi khói và mùi hương đặc trưng của anh. Cô thấy đôi mắt anh mở to, chứa đầy những cảm xúc hỗn độn: sự bực bội vì cô làm lộ vị trí, và sự lo lắng tột độ.

Trong giây phút căng thẳng tột độ, khi ranh giới giữa sợ hãi và khao khát trở nên mờ ảo, Thiên Ân cúi đầu xuống.

Anh áp môi mình vào môi cô.

Đó không phải là một nụ hôn lãng mạn, mà là một hành động trấn an và chiếm hữu. Nó thô bạo, gấp gáp, mang theo vị mặn của nỗi sợ hãi và hơi thở dồn dập. Anh dùng nụ hôn để chặn đứng tiếng khóc của cô, để buộc cô phải chú ý đến anh, đến sự hiện diện và sức mạnh của anh.

Anh nhấn cô chặt hơn vào tường, bàn tay anh dời từ vai xuống eo cô, ghì chặt cô vào cơ thể rắn chắc.

Lâm Anh ban đầu chống cự, nhưng sự sợ hãi và sự thống trị mạnh mẽ của anh đã khiến cô hoàn toàn tan chảy. Cô buông xuôi, vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn với tất cả sự hỗn loạn và khao khát bị dồn nén của mình.

Đó không chỉ là nụ hôn của sự sinh tồn. Đó là sự thừa nhận rằng, trong bốn bức tường này, họ đã không còn là hai người xa lạ. Mối liên hệ sinh tồn đã trở thành một ngọn lửa ham muốn không thể kiểm soát.

Khi tiếng cào hay bất cứ tiếng động nào ngoài kia đã hoàn toàn im lặng, họ mới chậm rãi tách ra. Cả hai thở hổn hển.

Thiên Ân tựa trán vào trán cô. "Xin lỗi," anh khẽ nói, nhưng không phải vì nụ hôn, mà vì sự thô bạo.

"Ai cần xin lỗi," Lâm Anh thì thầm, giọng khàn đặc, tay cô vẫn còn níu lấy cổ anh.

Tiếng động ngoài kia đã kết thúc, nhưng sự đổ vỡ bên trong cabin mới chỉ bắt đầu. Hai người họ vẫn đứng đó, trong bóng tối, trong sự va chạm thân mật vừa trấn an vừa bùng nổ, rào cản sinh tồn đã vỡ vụn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×