Sáng hôm sau, ánh sáng trắng lạnh lẽo của tuyết xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi sự hỗn loạn trong cabin. Cả Lâm Anh và Thiên Ân đều thức dậy sớm hơn bình thường, nhưng không ai dám nhìn vào mắt người kia.
Sự kiện đêm qua đã phá hủy hoàn toàn Quy tắc Bốn: Không để cảm xúc cá nhân xen vào.
Thiên Ân đã ngủ trên sàn, cách xa giường hơn mọi đêm. Anh ta đã tự ý thức tạo ra khoảng cách vật lý tối đa có thể trong căn phòng chật hẹp này. Lâm Anh thì giả vờ ngủ say cho đến khi nghe thấy tiếng anh ta xới củi.
Khi cô bước xuống giường, cô tránh nhìn về phía góc tường nơi nụ hôn diễn ra. Sự xấu hổ không phải vì hành động đó, mà vì sự yếu đuối và khao khát không kiểm soát mà cô đã bộc lộ. Nụ hôn đó đã định nghĩa lại mối quan hệ của họ, và cả hai đều biết rõ điều đó.
Lâm Anh đi vào bếp, bắt đầu nấu bữa sáng thảm hại nhất có thể: một chút bột yến mạch trộn với nước ấm.
"Chào buổi sáng," cô nói, giọng cô cứng nhắc và không chút cảm xúc. Cô cố gắng tạo ra một không khí hoàn toàn chuyên nghiệp.
"Chào," Thiên Ân đáp, giọng anh trầm và có vẻ xa cách hơn bình thường. Anh đang dùng băng gạc sạch băng lại vết thương ở cánh tay.
Sự im lặng bao trùm. Cuối cùng, Lâm Anh không thể chịu đựng được nữa.
"Về chuyện tối qua..." cô bắt đầu, cổ họng cô nghẹn lại.
"Chúng ta không cần phải nói về nó," Thiên Ân cắt lời, giọng anh dứt khoát. Anh không nhìn cô.
"Chúng ta cần nói về nó!" Lâm Anh lớn tiếng hơn một chút. "Anh đã phá vỡ mọi quy tắc chúng ta đặt ra. Đó là một hành động trấn an, hay là..."
"Đó là hành động cần thiết," Thiên Ân ngắt lời, cuối cùng anh cũng ngước lên, ánh mắt anh sắc lạnh. "Cô đã mất bình tĩnh. Sự sợ hãi của cô có thể gây nguy hiểm cho cả hai chúng ta. Tôi cần cô im lặng. Tôi dùng cách đó để kiểm soát tình hình. Hoàn toàn mang tính chức năng."
Sự phủ nhận thẳng thừng của anh như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Lâm Anh. Anh đang cố gắng hạ thấp nụ hôn đó, biến nó thành một công cụ sinh tồn đơn thuần.
"Mang tính chức năng?" Lâm Anh cười khẩy, nhưng khóe môi cô run rẩy. "Nếu vậy, anh là một công cụ tồi. Bởi vì nó đã làm tình hình của tôi tệ hơn. Giờ đây, tôi không thể nhìn anh mà không nhớ đến..."
Cô bỏ lửng câu nói. Khuôn mặt Thiên Ân không biểu lộ cảm xúc. Nhưng cô nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong mắt anh, một sự căng thẳng bị kìm nén.
"Chúng ta hãy quên nó đi," anh nói, giọng anh trở lại vẻ ra lệnh. "Bão tuyết chưa tan. Ưu tiên số một vẫn là sống sót. Tránh xa những chuyện không liên quan."
Lâm Anh nghiến răng. Cô cảm thấy bị tổn thương, không chỉ vì anh phủ nhận, mà còn vì anh đã thành công trong việc tạo ra một rào chắn mới, cao hơn rào chắn cũ.
"Được. Quên nó đi," cô đồng ý, giọng lạnh lùng như băng tuyết ngoài kia. "Từ giờ, chúng ta chỉ nói về củi, lửa và thức ăn."
Họ dùng bữa sáng trong sự im lặng nặng nề. Mọi cử chỉ đều được thực hiện một cách quá cẩn thận, quá xa cách. Khi Thiên Ân đưa cho cô miếng bánh quy cuối cùng, tay anh chạm vào tay cô, cả hai đều lập tức rụt lại, như bị bỏng. Dòng điện ngầm vẫn còn đó, mạnh mẽ hơn cả trước, nhưng giờ đây nó bị bao bọc bởi sự thù địch và xấu hổ.
Sau bữa ăn, Thiên Ân khoác áo và mang rìu ra ngoài, bất chấp tuyết vẫn rơi. Anh ta cần sự xa cách thể chất để duy trì sự kiểm soát.
Lâm Anh ngồi trước lò sưởi. Cô cố gắng đọc sách, nhưng tâm trí cô không thể tập trung. Cô nhớ lại sự gấp gáp, sự chiếm hữu và hơi ấm mãnh liệt của nụ hôn đó. Nó không phải là chức năng. Đó là khao khát.
Cô đứng dậy, đi đến chiếc hộp cứu thương. Cô cởi băng ở tay mình ra để kiểm tra. Vết thương không còn chảy máu, nhưng bàn tay cô vẫn cảm thấy tê dại.
Cô chợt nhận ra, cảm giác tê dại đó không phải vì vết thương, mà vì sự phủ nhận của Thiên Ân. Anh muốn họ trở lại là hai đường thẳng song song. Nhưng đêm qua, họ đã va chạm, và cả hai đều biết rằng họ không bao giờ có thể quay lại.
Lâm Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng dáng Thiên Ân đang cố gắng xẻ những thân cây lớn. Cô nhìn thấy sự tức giận và kiềm chế trong từng nhát rìu của anh.
Nụ hôn vì sợ hãi đêm qua đã khiến cô không còn sợ anh nữa. Thay vào đó, cô bắt đầu sợ chính mình và những cảm xúc mà anh khuấy động. Và điều đó nguy hiểm hơn bất kỳ cơn bão tuyết hay bí mật nào.