đảo hai người

Chương 8: MÓN ĂN DƯỚI ÁNH NẾN VÀ ĐÔI MẮT LỬA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự căng thẳng từ buổi sáng vẫn dai dẳng như một lớp sương mù lạnh. Suốt cả ngày, Lâm Anh và Thiên Ân làm việc một cách thầm lặng và hiệu quả, tránh những tương tác không cần thiết.

Chiều muộn, khi Thiên Ân quay vào cabin, anh mang theo một thứ bất ngờ.

"Tôi tìm thấy cái này trong cái bẫy nhỏ tôi đặt hôm qua," anh nói, giọng đều đều, nhưng có một chút tự hào khó nhận thấy.

Anh đặt một con thỏ rừng đã được làm sạch xuống bàn.

Lâm Anh kinh ngạc. "Anh... anh săn được nó ư?"

"May mắn thôi. Bữa tối hôm nay sẽ khác mì gói," anh đáp.

Lâm Anh nhìn con mồi. Cô là người thành phố, việc này hơi rùng mình, nhưng cô nhanh chóng vượt qua sự khó chịu. Đây là cơ hội để cải thiện tinh thần, và quan trọng hơn, để chia sẻ một khoảnh khắc khác không chỉ là sự sống còn đơn thuần.

Thiên Ân bắt tay vào việc chế biến. Anh ta khéo léo lóc thịt, ướp nó bằng chút muối và gia vị tìm thấy trong tủ bếp cũ. Anh đặt nó lên vỉ nướng trên lửa than hồng. Mùi thơm của thịt nướng và khói gỗ lan tỏa khắp căn phòng nhỏ, thay thế mùi ẩm mốc và băng giá.

Lâm Anh ngồi cạnh, lặng lẽ quan sát. Cô thấy cách anh tập trung vào công việc, sự chính xác trong từng động tác. Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt góc cạnh của anh trở nên mềm mại hơn, ít cảnh giác hơn. Cô nhận ra rằng, đây là con người thật của Thiên Ân: một người có khả năng sinh tồn đáng kinh ngạc, bình tĩnh và có phần hoang dã.

Bữa tối được bày biện dưới ánh nến. Thịt thỏ nướng vàng ươm, được chia đều làm hai phần, đặt trên chiếc đĩa sứt mẻ.

"Đây là bữa ăn ngon nhất tôi từng ăn," Lâm Anh nói, sau khi nếm miếng đầu tiên. Sự chân thành trong giọng nói cô khiến Thiên Ân mỉm cười nhạt.

"Nó giúp chúng ta có thêm năng lượng để đối phó với đêm lạnh," anh nói.

Họ ăn chậm rãi, thưởng thức từng miếng thịt quý giá. Sự im lặng lúc này không còn nặng nề mà mang chút thân mật và thỏa mãn.

Khi bữa ăn gần kết thúc, Lâm Anh ngước lên.

Khoảnh khắc đôi mắt lửa:

Cô bắt gặp ánh mắt của Thiên Ân. Anh đã quan sát cô từ lâu, không phải thức ăn, mà là cô. Ánh mắt hổ phách của anh dưới ánh nến không còn lạnh lùng, mà trở nên nóng bỏng, sâu thẳm. Trong cái nhìn đó, không có sự phủ nhận của buổi sáng. Chỉ có sự thừa nhận không lời về vẻ đẹp, sự kiên cường của cô, và khao khát bị dồn nén.

Lâm Anh cảm thấy một luồng hơi nóng đột ngột chạy dọc cơ thể. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi gò má cô đã ửng hồng dưới ánh nến.

"Anh nhìn gì vậy?" cô khẽ hỏi, giọng cô thì thầm.

Thiên Ân không quay đi. Anh giữ chặt ánh mắt cô, như một thợ săn khóa chặt con mồi.

"Tôi đang nghĩ," anh nói, giọng trầm như một lời thú nhận. "Mọi thứ ở đây đều thô ráp và hoang dã. Cô thì lại quá... tinh tế. Cô không thuộc về nơi này."

"Nhưng tôi đang ở đây," cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thường. Cô cảm thấy anh đang cố gắng đẩy cô ra xa bằng lời nói, nhưng ánh mắt anh lại kéo cô lại gần.

"Cô đang ở đây," anh lặp lại, nhếch môi nhẹ. "Và cô đang khiến mọi thứ trở nên phức tạp."

Anh đặt nĩa xuống. Ánh mắt của anh rực cháy hơn nữa, lướt từ môi cô xuống cổ, rồi dừng lại ở ngực cô, nơi cô phải thở mạnh để kiểm soát nhịp tim đang đập loạn xạ.

"Tối qua không phải là chức năng," Lâm Anh nói dứt khoát, đẩy mọi sự xấu hổ sang một bên. Cô cần sự thật.

Thiên Ân im lặng. Anh nghiêng người tới một chút, khoảng cách vật lý giữa hai người gần như biến mất. Mùi hương gỗ và hoang dã của anh bao trùm lấy cô.

"Nếu tôi nói tôi đã muốn làm thế từ ngày đầu tiên cô mở cửa," anh nói khẽ, gần như không thể nghe được, "cô có tin không?"

Tim Lâm Anh ngừng đập. Lời thú nhận này mạnh mẽ hơn bất kỳ nụ hôn nào. Nó phá hủy mọi rào cản và quy tắc mà họ đã cố gắng xây dựng.

Thiên Ân không đợi cô trả lời. Anh cầm lấy chiếc đĩa của cô, dọn dẹp một cách gọn gàng.

"Chúng ta đã phá vỡ hiệp ước. Nhưng đêm nay, chúng ta vẫn phải dựa vào nhau để giữ ấm," anh nói, giọng anh đã lấy lại được sự kiểm soát. "Cô biết rõ giới hạn là gì."

Nhưng cả hai đều biết, giới hạn đã bị phá vỡ từ lâu. Ánh mắt lửa của Thiên Ân dưới ánh nến đã hứa hẹn nhiều hơn sự sống sót.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×