Ngày hôm sau, Ngô Tịnh Nhi bước vào phòng làm việc với một tâm trạng vừa quyết đoán vừa lo lắng. Dự án liên doanh đang trong giai đoạn khởi động, mọi chi tiết phải được kiểm soát chặt chẽ. Cô ngồi xuống bàn, mở laptop, kiểm tra lại toàn bộ tiến độ. Những con số, bảng biểu, email từ đối tác… mọi thứ đều phải hoàn hảo. Nhưng một tin nhắn từ trợ lý khiến cô cau mày.
"CEO, dự án thử nghiệm tại thị trường thử nghiệm đã gặp sự cố. Dữ liệu không chính xác và một số đối tác phản hồi tiêu cực. Tôi nghĩ cần báo cáo ngay với anh Hạ."
Ngọc Nhi nhắm mắt một giây, cảm nhận nhịp tim tăng nhanh. Dự án vừa mới khởi động đã gặp vấn đề, điều này không chỉ ảnh hưởng đến tiến độ mà còn tạo cơ hội cho đối thủ lợi dụng. Cô hít một hơi dài, rồi bật laptop, mở bản báo cáo chi tiết.
Trong lúc phân tích, điện thoại vang lên. Trên màn hình hiện tên Hạ Trường An. Ngọc Nhi nhíu mày, hơi do dự, nhưng vẫn nhấc máy:
“Anh Trường An, chuyện gì vậy?”
“Dự án thử nghiệm gặp sự cố, tôi đã nắm được. Nghe nói là từ dữ liệu thị trường. Cô có thể giải thích rõ không?” Giọng anh vẫn trầm và điềm tĩnh, nhưng ánh mắt của cô dường như nhìn xuyên qua màn hình, cảm nhận được sự sắc bén trong từng lời nói.
Ngọc Nhi không hề nao núng. “Dữ liệu chưa được kiểm chứng hoàn toàn, và phản hồi tiêu cực chỉ là một phần. Tôi đang điều tra nguyên nhân và sẽ có giải pháp ngay.”
Hạ Trường An im lặng một lúc, như đang cân nhắc. “Tôi hy vọng cô xử lý ổn thỏa. Nếu không, đây sẽ là cơ hội để dự án này… trượt khỏi tay chúng ta.”
Cô cúp máy, nhắm mắt một giây để lấy lại bình tĩnh. “Cơ hội hay thử thách, tôi sẽ chứng minh mình đủ khả năng.” Cô liếc nhìn các nhân viên xung quanh, ánh mắt đầy quyết tâm.
Trong giờ tiếp theo, Ngọc Nhi lập tức triệu tập cuộc họp khẩn. Cô trình bày tình hình: dữ liệu thử nghiệm bị sai lệch do lỗi hệ thống, đồng thời lập kế hoạch khẩn trương để điều chỉnh. Các nhân viên chăm chú lắng nghe, ghi chú từng chi tiết.
“Chúng ta cần phân tích lại toàn bộ dữ liệu, đồng thời liên hệ trực tiếp với đối tác để làm rõ vấn đề. Ai có đề xuất gì?” Cô nhìn quanh phòng, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa truyền cảm hứng.
Một nhân viên trẻ nhanh nhẹn lên tiếng: “CEO, chúng ta có thể tạm thời điều chỉnh một phần chiến lược tiếp thị, vừa kiểm soát rủi ro vừa giữ uy tín với đối tác.”
Ngọc Nhi gật đầu, vừa lập tức triển khai phương án. Cô phân công nhiệm vụ, giám sát từng bước, đồng thời theo sát phản hồi từ Hạ Trường An. Cảm giác căng thẳng xen lẫn hưng phấn len lỏi trong từng tế bào, như một trò chơi đấu trí mà cô yêu thích.
Đúng lúc đó, Trường An xuất hiện tại văn phòng, bước đi chậm rãi nhưng ánh mắt tập trung. “Tôi đến để xem cô xử lý tình huống thế nào.” Giọng anh vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc như dao, khiến Ngọc Nhi cảm nhận được sức ép mạnh mẽ.
“Anh vừa đến đúng lúc,” cô đáp, giọng điệu bình tĩnh nhưng ánh mắt không giấu nổi sự thách thức. “Chúng ta cùng phối hợp, tôi đã có phương án khắc phục.”
Hạ Trường An nhìn bảng kế hoạch, nhíu mày, rồi gật đầu một cách dè dặt. “Kế hoạch này… hợp lý. Nhưng cần tinh chỉnh thêm một số điểm.”
Ngọc Nhi mỉm cười nhẹ, vừa thể hiện sự tôn trọng vừa giữ vững lập trường: “Tôi đã dự đoán một số rủi ro, anh có thể xem chi tiết ở phần này.” Cô chỉ vào bản báo cáo, giải thích từng bước, cách giải quyết cụ thể, kèm theo dữ liệu minh chứng.
Anh đứng đó, nhìn cô một cách kỹ lưỡng, dường như vừa đánh giá vừa thán phục. Khoảnh khắc đó, giữa áp lực và căng thẳng, cả hai như đang chơi một trò chơi đấu trí vô hình, nơi mỗi chi tiết, mỗi lời nói đều có thể làm thay đổi cục diện.
Cuối cùng, sau hơn hai giờ họp liên tục, Hạ Trường An gật đầu: “Được, cô đã chứng minh năng lực. Dự án này, chúng ta sẽ tiến hành theo hướng của cô, nhưng tôi vẫn sẽ theo sát.”
Ngọc Nhi đáp lại bằng nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt sắc bén: “Anh có thể theo sát, nhưng tôi đảm bảo mọi thứ sẽ ổn thỏa.”
Khi Trường An rời văn phòng, Ngọc Nhi cảm nhận một cảm giác vừa thách thức vừa hưng phấn. Cảm giác đối đầu nhưng đồng thời hợp tác, nơi mà sự thông minh và nhạy bén được thử thách, khiến cô vừa căng thẳng vừa say mê.
Cô ngồi xuống bàn, nhìn bảng báo cáo lần cuối, nhấp một ngụm cà phê. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều xiên qua tòa nhà, chiếu lên những tòa nhà cao tầng sáng loáng. Ngọc Nhi mỉm cười tự nhủ: “Cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu, và tôi sẽ không để ai, kể cả Trường An, vượt qua mình.”
Nhưng trong thâm tâm, cô không khỏi tự hỏi: tại sao đối thủ này, người mà cô luôn muốn chiến thắng, lại khiến tim cô lỡ nhịp mỗi khi xuất hiện…