Buổi sáng hôm sau, Ngô Tịnh Nhi bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Dự án liên doanh đang tiến triển, nhưng cô cảm nhận rõ rằng mọi động thái của Hạ Trường An đều khiến cô phải cảnh giác.
Khi vừa mở email, cô nhận thấy một thông tin quan trọng: một đối tác lớn đã gửi phản hồi, thể hiện sự nghi ngờ về chiến lược mà cô đang triển khai. Cô lập tức chuẩn bị phương án giải quyết.
“CEO, tôi nghĩ chúng ta nên báo cáo ngay cho Trường An,” trợ lý nhắc nhở, hơi lo lắng.
Ngọc Nhi gật đầu. Cô biết rằng Trường An luôn theo sát mọi chi tiết. Nhưng điều cô không ngờ là, phản hồi này sẽ trở thành nguyên nhân dẫn đến hiểu lầm.
Trường An xuất hiện đúng lúc cô vừa gọi điện. Anh đứng bên bàn, ánh mắt sắc bén, trông nghiêm trọng hơn mọi lần. “Tôi nhận được phản hồi từ đối tác. Họ nghi ngờ chiến lược của cô,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghi ngờ.
Ngọc Nhi hít một hơi dài, cố gắng giữ bình tĩnh. “Đúng vậy, có một số phản hồi tiêu cực, nhưng tôi đã có phương án giải quyết. Tôi muốn trực tiếp thảo luận với đối tác để làm rõ mọi chuyện trước khi họ hiểu nhầm.”
Trường An nhíu mày, ánh mắt sắc như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ. “Cô không nghĩ rằng việc này… có thể làm tôi và công ty của tôi gặp rủi ro sao?”
Ngọc Nhi hơi ngạc nhiên. “Rủi ro? Tôi đã chuẩn bị đầy đủ dữ liệu, mọi quyết định đều dựa trên phân tích thực tế. Anh có thể xem qua.”
Anh cầm báo cáo, lướt nhanh qua các con số, rồi gập lại, ánh mắt vẫn không thay đổi. “Cô làm việc quá tự tin. Tôi không chắc cô có cân nhắc hết tất cả các khả năng không. Nếu phản hồi từ đối tác trở nên nghiêm trọng, tôi không muốn phải chịu trách nhiệm thay cô.”
Ngọc Nhi cảm thấy một cơn bực bội nhỏ nhoi len lỏi. “Anh đang ngầm trách tôi sao? Tôi chỉ muốn đảm bảo dự án thành công. Tôi không cần phải chịu trách nhiệm thay bất kỳ ai.” Giọng cô bình tĩnh nhưng sắc bén, ánh mắt dường như thách thức anh.
Trường An nhíu mày, hơi im lặng. “Không phải trách, chỉ là cảnh báo. Nhưng nếu cô không tự nhận ra rủi ro, tôi sẽ phải can thiệp.”
Ngọc Nhi cảm thấy nhịp tim tăng nhanh. Hiểu lầm đầu tiên đã xuất hiện: trong mắt anh, cô đang làm mọi thứ quá vội vàng và liều lĩnh, trong khi cô chỉ muốn chứng minh năng lực của mình. Khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên dường như xa hơn, nhưng đồng thời, căng thẳng này lại làm tim cô loạn nhịp theo một cách kỳ lạ.
Cô hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào Trường An: “Anh có thể theo sát, nhưng tôi đảm bảo mọi chuyện sẽ ổn. Nếu anh không tin, hãy để dữ liệu chứng minh.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi gật nhẹ, ánh mắt vẫn nghi ngờ nhưng phần nào tôn trọng quyết tâm của cô. “Được. Tôi sẽ theo dõi. Nhưng nếu có bất cứ sai sót nào, tôi sẽ không bỏ qua.”
Ngọc Nhi cúp máy, cảm giác vừa căng thẳng vừa phấn khích. Hiểu lầm đầu tiên đã xuất hiện, nhưng cũng chính là cơ hội để cả hai hiểu rõ hơn về nhau, từng suy nghĩ, từng cách phản ứng trong áp lực.
Buổi chiều, khi ngồi một mình trong văn phòng, Ngọc Nhi không khỏi tự hỏi: tại sao đối thủ này, người khiến cô luôn căng thẳng, lại khiến trái tim cô lỡ nhịp? Cô mỉm cười, một cảm giác vừa kích thích vừa khó hiểu lan tỏa: “Có lẽ, cuộc hợp tác này… sẽ còn nhiều bất ngờ hơn tôi tưởng.”
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu xiên qua tòa nhà, tạo nên một khoảnh khắc dịu dàng nhưng đầy ẩn ý. Ngọc Nhi biết rằng hiểu lầm đầu tiên này sẽ không phải là lần cuối cùng, và mỗi thử thách trong dự án sẽ là cơ hội để cô và Trường An vừa đấu trí, vừa nhận ra cảm xúc của bản thân.