đấu trí tình yêu

Chương 6: Lần hợp tác đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Ngô Tịnh Nhi bước vào phòng họp lớn với tâm trạng vừa hứng khởi vừa căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô và Hạ Trường An phải làm việc trực tiếp, phối hợp toàn bộ kế hoạch dự án. Mọi người trong phòng đều chăm chú, bởi lần hợp tác này không chỉ quyết định tiến độ dự án mà còn là dịp để chứng minh năng lực và bản lĩnh của cả hai CEO trẻ tuổi.

Trường An đã có mặt từ trước, đứng cạnh bảng trắng, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu từng người trong phòng. Khi nhìn thấy Ngọc Nhi bước vào, anh nhếch mép, nụ cười khẽ xuất hiện nhưng vẫn giữ phong thái lạnh lùng: “Đúng giờ. Tôi hi vọng lần hợp tác này sẽ hiệu quả.”

Ngọc Nhi gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm: “Tôi cũng hy vọng như vậy. Chúng ta cùng phối hợp để dự án đạt kết quả tốt nhất.”

Cuộc họp bắt đầu với phần thảo luận chiến lược. Ngọc Nhi trình bày chi tiết phương án tiếp thị, dữ liệu phân tích, và các giải pháp đối phó với rủi ro từ đối tác. Trường An lắng nghe, thi thoảng đặt câu hỏi, đôi khi gợi mở một hướng giải quyết mới, khiến Ngọc Nhi vừa phải phản biện vừa phải cân nhắc.

“Phân bổ ngân sách ở đây chưa hợp lý,” anh nói, chỉ vào một biểu đồ trên bảng. “Nếu chúng ta tập trung quá nhiều vào thị trường thử nghiệm, rủi ro sẽ cao. Tôi đề xuất điều chỉnh theo hướng cân bằng hơn.”

Ngọc Nhi nhíu mày, giọng điệu điềm tĩnh nhưng sắc bén: “Tôi đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng tôi đồng ý, có thể cân nhắc một số điều chỉnh. Nhưng tôi muốn nhấn mạnh rằng thị trường thử nghiệm là cơ hội để tạo khác biệt, và nếu bỏ qua, chúng ta sẽ mất lợi thế cạnh tranh.”

Trường An nhìn cô, ánh mắt dừng lại vài giây như đang đánh giá sự quyết đoán và sự nhanh nhạy. “Cô quả thật táo bạo. Tôi thích điều đó, nhưng cũng hy vọng cô sẽ không để sự táo bạo lấn át lý trí.”

Ngọc Nhi mỉm cười nhẹ: “Anh có thể yên tâm. Tôi biết cách cân bằng.”

Khi cuộc họp bước vào phần thực thi, cả hai phải phân công công việc trực tiếp và xử lý tình huống phát sinh ngay lập tức. Một phản hồi bất ngờ từ đối tác khiến mọi người chùng lại, nhưng Ngọc Nhi nhanh chóng đề xuất giải pháp, phối hợp với Trường An điều chỉnh chiến lược truyền thông.

Khoảnh khắc cả hai cùng nhau thao tác trên bảng dữ liệu, trao đổi ánh mắt, cảm giác vừa căng thẳng vừa “hợp nhịp” xuất hiện. Không ai nói lời lãng mạn nào, nhưng sự phối hợp nhịp nhàng và những cử chỉ nhỏ nhặt khiến trái tim Ngọc Nhi rung lên một cách khó hiểu.

Trường An nhận xét từng chi tiết, ánh mắt thỉnh thoảng dừng lại trên Ngọc Nhi. Cô nhận ra rằng, dù vẫn lạnh lùng và nghiêm khắc, anh đang công nhận năng lực của cô, và điều đó khiến cô vừa tự hào vừa hơi rung động.

Cuối cùng, sau gần ba giờ làm việc căng thẳng, dự án bước vào giai đoạn ổn định hơn. Trường An đứng lên, nhìn Ngọc Nhi, ánh mắt hơi mềm lại: “Cô đã chứng minh bản lĩnh. Tôi không còn gì phải nghi ngờ nữa. Hợp tác này… hiệu quả hơn tôi tưởng.”

Ngọc Nhi mỉm cười, cảm giác vừa thỏa mãn vừa phấn khích lan tỏa: “Đây là lần hợp tác đầu tiên, nhưng chắc chắn không phải lần cuối cùng.”

Khi cả phòng họp vắng dần, cô đứng lại một mình, ánh mắt nhìn ra tòa nhà đối diện nơi Trường An vừa rời đi. Một luồng cảm xúc vừa căng thẳng vừa lạ lùng len lỏi: người này, đối thủ đáng gờm, vừa khiến cô cảm thấy áp lực vừa khiến tim cô rung động.

Buổi tối, khi ánh đèn thành phố chiếu rọi qua cửa kính, Ngọc Nhi nhâm nhi ly cà phê, suy nghĩ về hôm nay: cuộc hợp tác này không chỉ là bài toán doanh nghiệp, mà còn là trò chơi cảm xúc, nơi cô và Trường An đều phải vừa đấu trí vừa giữ cho trái tim mình không bị chi phối.

Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ, dự án này… sẽ thay đổi cả công việc và trái tim mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×