Buổi sáng thứ Hai, văn phòng Infinity Tech trở nên nhộn nhịp hơn thường lệ. Dự án liên doanh đã bước vào giai đoạn then chốt, mọi số liệu, kế hoạch, và phản hồi từ đối tác đều được cập nhật từng giờ. Ngô Tịnh Nhi bước vào phòng họp với tâm trạng vừa căng thẳng vừa hứng khởi. Cô biết rằng mỗi quyết định hôm nay có thể ảnh hưởng lớn đến tiến trình dự án và hình ảnh cá nhân của mình.
Hạ Trường An đã có mặt từ trước, đứng bên bảng trắng, ánh mắt sắc bén quét qua toàn bộ nhân viên. Khi nhìn thấy Ngọc Nhi bước vào, anh nhếch mép, nụ cười khẽ xuất hiện nhưng vẫn giữ phong thái lạnh lùng: “Đúng giờ. Tôi hy vọng lần họp này sẽ hiệu quả và không lãng phí thời gian.”
Ngọc Nhi mỉm cười, đáp lại: “Tôi cũng hy vọng vậy. Hãy bắt đầu.”
Cuộc họp mở đầu với phần trình bày dữ liệu mới nhất từ thị trường thử nghiệm. Ngọc Nhi giải thích chi tiết những điều chỉnh trong chiến lược tiếp thị, phân tích phản hồi từ đối tác và đề xuất phương án tối ưu. Trong khi đó, Trường An liên tục đặt câu hỏi, chỉ ra các rủi ro tiềm ẩn và gợi ý các biện pháp phòng ngừa.
“Một số chiến lược ở thị trường trẻ vẫn chưa đủ thuyết phục,” Trường An nói, ánh mắt dừng lại trên Ngọc Nhi. “Cô cần xem xét lại cách truyền thông và thông điệp chính.”
Ngọc Nhi hơi nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh nhưng sắc bén: “Tôi đã cân nhắc điều đó. Tuy nhiên, nếu tăng cường quá nhiều truyền thông ở thị trường truyền thống, chúng ta sẽ mất cơ hội ở phân khúc năng động, nơi có tiềm năng lớn nhất.”
Trường An nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia thách thức. “Cô quả thật táo bạo. Nhưng nhớ rằng, cơ hội luôn đi kèm rủi ro. Nếu mất cân bằng, dự án có thể thất bại.”
Ngọc Nhi đáp lại bằng ánh mắt đầy quyết tâm: “Tôi hiểu. Nhưng tôi luôn tin rằng tốc độ kết hợp với sự chuẩn bị cẩn trọng sẽ tạo ra lợi thế.”
Buổi họp kéo dài hàng giờ, xen lẫn những cuộc tranh luận dữ dội, khi cả hai vừa phải đối đầu ý kiến vừa phối hợp để tìm ra phương án tối ưu. Căng thẳng lan tỏa trong phòng họp, nhưng đồng thời, Ngọc Nhi cảm nhận một sức hút lạ kỳ từ đối thủ này, người vừa gây áp lực vừa khiến cô tò mò về cách anh suy nghĩ.
Một email khẩn từ đối tác bất ngờ vang lên, khiến cả phòng họp im lặng. Ngọc Nhi nhanh chóng đọc, nhận thấy phản hồi tiêu cực về một phần chiến lược. Cô liếc nhìn Trường An, người vẫn đứng đó với ánh mắt nghiêm trọng.
“Tôi đề xuất lập một nhóm phản ứng nhanh để xử lý ngay tình huống này,” Ngọc Nhi nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng dứt khoát. “Chúng ta sẽ trực tiếp liên hệ với đối tác, giải thích phương án điều chỉnh và đảm bảo rằng mọi thứ sẽ đi đúng hướng.”
Trường An nhíu mày, nhưng lần này ánh mắt mềm hơn một chút: “Được. Cô xử lý tình huống này rất nhanh. Tôi sẽ phối hợp cùng cô.”
Khoảnh khắc cả hai cùng nhau thao tác trên bảng dữ liệu, trao đổi chiến lược, ánh mắt chạm nhau vài lần. Không ai nói lời lãng mạn, nhưng sự phối hợp nhịp nhàng và những ánh nhìn thoáng qua khiến trái tim Ngọc Nhi rung lên một cách khó hiểu.
Sau khi tình huống được xử lý, Trường An gập laptop, đứng lên nhìn cô: “Cô vừa chứng minh rằng không chỉ có lý thuyết mà còn bản lĩnh thực hành. Hợp tác này… hiệu quả hơn tôi tưởng.”
Ngọc Nhi mỉm cười, cảm giác vừa thỏa mãn vừa hồi hộp lan tỏa: “Đây mới chỉ là những buổi họp đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ còn nhiều thử thách phía trước.”
Buổi chiều, khi văn phòng dần vắng, Ngọc Nhi đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn tòa nhà đối diện nơi Trường An vừa rời đi. Một cảm giác vừa căng thẳng vừa kích thích len lỏi trong tim. Người này, đối thủ đáng gờm, vừa khiến cô áp lực vừa khiến trái tim cô rung động, một cảm giác cô chưa từng trải qua.
Ngọc Nhi mỉm cười, tự nhủ: “Cuộc hợp tác này… không chỉ là trò chơi trí tuệ, mà còn là trò chơi cảm xúc. Và tôi sẽ chứng minh bản thân mình, bất chấp mọi hiểu lầm hay thách thức.”