Sau sự cố mất điện và tiếng thì thầm rợn người, Thanh ngồi bất động trước bàn làm việc một lúc lâu. Tim anh vẫn đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc Hộp Nhạc Gỗ mun, thứ giờ đây nằm im lìm, không khác gì một khối gỗ vô hại, nhưng anh biết rõ, sự im lặng này chỉ là màn kịch trước một cơn bão.
Anh với tay lấy một chai nước suối lạnh, uống cạn. Hộp nhạc không còn là một hiện vật nghiên cứu; nó là một mầm bệnh tâm linh mà anh đã vô tình mang về. Nếu nó có thể gây ra sự suy sụp tinh thần dẫn đến cái chết cho một cô gái trẻ cách đây gần một thế kỷ, nó có thể làm điều tương tự với anh.
Sự can thiệp tinh vi là đặc điểm của Kẻ Quan Sát này. Nó không tấn công vật lý, mà tấn công vào tâm trí, vào những góc tối nhất của nhận thức.
Thanh quyết định cất chiếc hộp vào một nơi an toàn nhất—một chiếc két sắt chống cháy, nơi anh thường lưu trữ những tài liệu quý giá. Anh bọc nó trong một lớp vải bạt dày, hy vọng sự cách ly vật lý này sẽ giảm thiểu ảnh hưởng của nó.
Sau khi mọi thứ đã được niêm phong, anh quay lại với máy tính, cố gắng gạt bỏ sự sợ hãi để tập trung vào thông tin. Anh cần tìm một điểm yếu của thế lực này.
Từ khóa tìm kiếm: Ký hiệu Rạn nứt, nghi lễ phong ấn cổ, truyền thuyết Kẻ Quan Sát.
Kết quả rất ít ỏi. Hầu hết là những câu chuyện dân gian bị biến dạng hoặc những bài viết khoa học bác bỏ sự tồn tại của các thực thể tâm linh. Tuy nhiên, anh đã tìm thấy một manh mối thú vị: một bài báo học thuật cũ, xuất bản nội bộ, của một nhà sử học huyền bí tên là Giáo sư Lữ Hán.
Bài báo đề cập đến một giáo phái bí ẩn từng tồn tại ở vùng núi phía Bắc Việt Nam, thờ cúng một "Thực thể không tên" bằng các nghi lễ hy sinh. Giáo phái này sử dụng các ký hiệu xoắn ốc tương tự như trên chiếc hộp.
Thanh quyết định liên lạc với người duy nhất mà anh biết có thể giúp anh tìm được thông tin về Giáo sư Lữ Hán: Ông Sáu, một chủ tiệm sách cũ ẩn dật ở ngoại ô, người sở hữu một kho tàng tài liệu lịch sử bị lãng quên.
Anh nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Không thể gọi ngay lúc này, nhưng ý nghĩ phải chờ đợi đã khiến anh bồn chồn. Anh cần một sự xao lãng. Anh quyết định xem lại các hồ sơ về Trần Thị Lan, cô gái đã chết trong ngôi nhà ở Hàng Bồ.
Anh lật qua các bản báo cáo khám nghiệm tử thi và nhật ký cá nhân của cô gái được cảnh sát thu giữ.
Trích đoạn nhật ký (Ngày 15 tháng 5, 1928):
“...Cha mẹ nói ta bị bệnh, bị chứng 'mộng du điên loạn'. Nhưng ta biết không phải. Ta nghe thấy tiếng ngân đó. Nó không phải là âm thanh. Nó là một khoảng trống trong âm thanh. Nó gọi tên ta, nó chỉ cho ta thấy những lỗi lầm nhỏ nhặt nhất ta đã mắc phải trong đời, rồi phóng đại chúng thành tội ác không thể tha thứ. Ta nhìn vào gương, thấy mình đang già đi nhanh chóng, không phải bởi thời gian, mà bởi sự mục rữa từ bên trong..."
Trích đoạn nhật ký (Ngày 20 tháng 5, 1928):
“...Bóng đen không còn thoáng qua nữa. Nó đứng yên ở góc phòng, và nó có mắt. Đôi mắt của nó là viên đá trong chiếc hộp đó. Ta không thể thoát khỏi nó. Nó nói rằng sự im lặng là món quà duy nhất có thể dập tắt cơn khát của nó. Ta phải làm cho mọi thứ im lặng. Mãi mãi im lặng..."
Đoạn cuối cùng của nhật ký bị gạch xóa bằng nét bút cuồng loạn, và trang cuối cùng chỉ có một hình vẽ thô sơ của ký hiệu xoắn ốc.
Thanh cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đó không phải là bệnh tâm thần; đó là thao túng tâm lý tột độ. Cô Lan đã bị Kẻ Quan Sát đẩy đến bờ vực, bằng cách khuếch đại sự tự ti, tội lỗi và nỗi sợ hãi của cô thành một gánh nặng không thể chịu đựng.
Ngay lúc này, khi anh đang đọc những dòng chữ tuyệt vọng đó, tiếng ngân trầm thấp từ chiếc hộp nhạc, dù bị nhốt kín, bỗng lại vọng vào tai Thanh.
Lần này, đi kèm với tiếng ngân là một ảo ảnh.
Phòng nghiên cứu của Thanh bỗng chốc mờ đi, và anh thấy mình đang đứng giữa một căn phòng ngủ cổ kính, với giấy dán tường họa tiết hoa văn đậm chất châu Âu đã bị rách nát. Anh nhìn thấy một bóng người phụ nữ ngồi co ro ở góc phòng, cô ấy đang cào cấu cánh tay mình trong tuyệt vọng. Đó chính là Trần Thị Lan.
Ảo ảnh này vô cùng chân thực. Thanh cảm thấy lạnh buốt.
“Ngươi nghĩ ngươi khác biệt sao, Thanh? Ngươi nghĩ ngươi đủ mạnh để chống lại sự thật về chính ngươi?”
Tiếng thì thầm xuất hiện, không còn là tiếng cạo vôi vữa, mà là một sự kết hợp của hàng ngàn giọng nói bị bóp méo.
Ảo ảnh trở nên sống động hơn. Bóng ma của Trần Thị Lan quay đầu lại, đôi mắt cô trống rỗng, nhưng khuôn miệng cô méo mó thành một nụ cười rùng rợn. Cô giơ ngón tay gầy guộc về phía Thanh.
“Ngươi cũng sợ hãi. Ngươi sợ thất bại trong sự nghiệp, sợ sự lãng quên, sợ rằng không ai quan tâm đến những điều ngươi tìm kiếm. Ta sẽ giúp ngươi. Hãy để ta quan sát nỗi sợ của ngươi, và ta sẽ biến chúng thành sức mạnh.”
Kẻ Quan Sát đang đưa ra một lời đề nghị ma quỷ: đổi nỗi sợ hãi lấy quyền năng.
Thanh nhắm mắt lại, cố gắng chống cự. Anh vận dụng tất cả kiến thức về tâm lý học và những câu chuyện anh đã nghiên cứu. "Ngươi không cho ta sức mạnh. Ngươi hút sự sống. Ngươi là ký sinh trùng được nuôi dưỡng bằng sự tuyệt vọng!"
Ngay khi anh nói ra từ "ký sinh trùng", ảo ảnh chao đảo dữ dội. Bóng ma của Lan thét lên một tiếng đau đớn, và căn phòng cổ kính tan biến.
Thanh mở mắt ra. Anh vẫn đang ngồi trước màn hình máy tính. Đồng hồ đã nhảy thêm năm phút. Mồ hôi ướt đẫm áo anh. Anh biết mình vừa trải qua một cuộc chiến nhỏ trong tâm trí.
Anh nhận ra rằng chìa khóa để chống lại nó là ý chí và sự bác bỏ. Nó mạnh lên khi anh nghi ngờ và yếu đi khi anh phủ nhận bản chất của nó.
Sáng hôm sau, Thanh gọi điện cho Ông Sáu.
Ông Sáu là một lão già khó tính, luôn đeo chiếc kính dày cộp và sống giữa hàng ngàn cuốn sách cũ. Cửa hàng sách của ông là một mê cung lộn xộn, nhưng Ông Sáu là bộ nhớ sống của những thông tin bị loại bỏ khỏi thư viện chính thống.
"Ngươi muốn biết về Giáo sư Lữ Hán à?" Ông Sáu nheo mắt sau tròng kính. "Ông ta là một kẻ điên. Bị sa thải vì tin vào 'ma thuật' vào những năm 60. Nhưng trí tuệ của ông ta thì không thể phủ nhận."
"Cháu muốn tìm hiểu về nghiên cứu của ông ấy về Ký hiệu Rạn nứt và Thực thể không tên." Thanh đi thẳng vào vấn đề.
Ông Sáu nhìn Thanh bằng ánh mắt dò xét. "Đây không phải là nghiên cứu thông thường. Những thứ này... chúng tự tìm đến người tò mò. Ngươi đã tìm thấy thứ gì, Thanh?"
Thanh biết không thể che giấu hoàn toàn, nhưng cũng không thể tiết lộ tất cả. "Một hiện vật mang những ký hiệu này. Cháu nghĩ nó liên quan đến một vụ án cũ."
Ông Sáu gật đầu chậm rãi. "Giáo sư Hán từng có một căn phòng đặc biệt trong nhà ông ta, chứa đầy những vật phẩm bị 'nguyền rủa'. Sau khi ông ấy mất, người nhà đã đốt gần hết, nhưng một vài thứ đã bị thất lạc. Ta nhớ có một cuốn Bản Thảo Rạn Nứt mà ông ta coi như mạng sống."
"Cháu cần cuốn đó, Ông Sáu."
"Nó không có trong thư viện. Nó nằm trong bộ sưu tập cá nhân của ông ta. Ta nghe nói, con trai ông ta, một người đàn ông tên Lữ Nam, vẫn giữ một số di vật. Nhưng Nam đã từ bỏ mọi thứ liên quan đến cha mình. Hắn ta sống ở khu chung cư phía Nam, một nơi rất xa xôi."
Ông Sáu đưa cho Thanh một địa chỉ cũ kỹ. "Đi đi. Hãy nhớ, kiến thức là ngọn lửa, nhưng lửa cũng có thể thiêu cháy người cầm."
Lời cảnh báo của Ông Sáu khiến Thanh cảm thấy áp lực. Giờ đây anh không chỉ tìm kiếm một câu trả lời, mà là một phương pháp sinh tồn.
Sau khi rời khỏi cửa hàng sách, Thanh bắt đầu cảm thấy những dấu hiệu rõ ràng hơn của sự can thiệp.
Khi anh đang lái xe qua một con phố đông đúc, anh bắt đầu nghe thấy những lời lăng mạ và chỉ trích nhắm vào mình. Không phải từ những người đi đường, mà từ bên trong chiếc xe.
“Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội. Ngươi đã làm tổn thương cô ấy. Ngươi là một kẻ ích kỷ. Ai cũng biết điều đó.”
Đây là sự khuếch đại tâm linh. Kẻ Quan Sát đang khai thác những nỗi hối tiếc và sự bất an sâu kín nhất của anh.
Thanh xiết chặt vô lăng, cố gắng giữ sự tập trung. "Đó không phải là sự thật. Đó chỉ là những suy nghĩ cũ kỹ," anh tự nhủ.
Khi anh dừng đèn đỏ, anh nhìn vào gương chiếu hậu. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt phản chiếu của anh không phải là anh. Nó là một phiên bản già nua, xanh xao, với đôi mắt thâm quầng và một nụ cười cay đắng. Khuôn mặt đó ghé sát vào gương:
“Ta là ngươi. Ngươi đang trở thành ta. Ngươi không thể chạy trốn khỏi sự thật về bản chất yếu đuối của mình.”
Thanh hét lên một tiếng. Ảo ảnh biến mất. Những người lái xe bên cạnh nhìn anh với vẻ kỳ quái.
Anh nhận ra rằng, nếu Kẻ Quan Sát có thể làm điều này giữa ban ngày, trên đường phố đông đúc, thì mức độ ảnh hưởng của nó đã trở nên nguy hiểm tột độ. Nó đang làm suy yếu khả năng nhận thức và ý chí của anh một cách nhanh chóng.
Anh phải tìm được Bản Thảo Rạn Nứt trước khi anh trở thành một Trần Thị Lan thứ hai, bị suy sụp và tự tìm đến cái chết trong sự im lặng khủng khiếp.
Thanh tăng ga, lao thẳng về khu chung cư phía Nam, nơi Lữ Nam đang sống, quyết tâm tìm kiếm chìa khóa để phong ấn thứ mà anh đã giải thoát.