dấu vết cổ xưa

Chương 3: Bản Khắc Quên Lãng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khu chung cư phía Nam mà Lữ Nam đang sinh sống là một khối kiến trúc bê tông cao tầng, vô hồn, đối lập hoàn toàn với những ngôi nhà cổ kính mà Thanh quen thuộc. Nơi này, Thanh nghĩ, là nơi hoàn hảo để một người cố gắng chôn vùi quá khứ của mình.

Thanh tìm thấy căn hộ của Lữ Nam ở tầng mười hai. Khi anh bấm chuông, cánh cửa mở ra chỉ một khe hẹp. Lữ Nam là một người đàn ông trung niên, gầy gò, với đôi mắt mệt mỏi và mái tóc đã lốm đốm bạc. Anh ta nhìn Thanh với sự cảnh giác cao độ.

“Anh là ai? Tôi không quen anh.” Giọng Nam khô khốc, chứa đầy sự đề phòng.

“Tôi là Thanh. Tôi là một nhà nghiên cứu, và tôi đến đây vì cha anh, Giáo sư Lữ Hán,” Thanh nói nhanh, cố gắng truyền tải sự khẩn cấp. “Tôi cần tìm một cuốn sách tên là Bản Thảo Rạn Nứt.”

Ngay khi Thanh nhắc đến tên cha và cuốn sách, khuôn mặt Nam trở nên trắng bệch. Anh ta định đóng sầm cửa lại, nhưng Thanh nhanh hơn, chặn chân vào.

“Khoan đã, anh Nam. Tôi biết anh không muốn dính dáng đến những thứ của cha anh, nhưng đây là vấn đề sinh tử,” Thanh hạ giọng. “Tôi đã vô tình mở khóa một vật phẩm mà cha anh đã nghiên cứu. Một thứ mang ký hiệu xoắn ốc mà ông ấy gọi là Kẻ Quan Sát.”

Nam run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm vào Thanh, không phải với sự giận dữ, mà là nỗi sợ hãi tột độ.

“Anh nói dối! Không có thứ gì còn sót lại! Mẹ tôi đã đốt hết! Chúng tôi đã cắt đứt mọi liên lạc với cái thế giới điên rồ đó!” Nam thì thầm, tiếng nói lạc đi. “Anh đi đi! Đừng mang những thứ đó đến gần tôi!”

Thanh biết mình không còn thời gian để thuyết phục từ từ. Anh quyết định sử dụng đòn tâm lý mà Kẻ Quan Sát vừa dùng với anh.

“Anh nghĩ việc đốt sách có thể ngăn cản nó sao? Anh nghĩ việc thay đổi địa chỉ có thể làm nó quên anh sao?” Thanh hỏi, giọng anh cứng rắn. “Cha anh đã dành cả đời để phong ấn nó. Giờ nó đã trở lại, và nó sẽ tìm đến những ai có máu của người gác cổng. Ký hiệu đó đang ở đây, ngay căn hộ của anh, có phải không?”

Lời nói của Thanh chạm đúng vào nỗi ám ảnh của Nam. Nam nhìn xung quanh căn hộ một cách lo lắng, như thể chính ký hiệu xoắn ốc đang hiện ra trên tường.

“Anh... anh nói gì?” Nam lắp bắp.

“Nó đang ở trong nhà anh, bởi vì anh là mục tiêu tiếp theo nếu tôi thất bại. Anh có thể không tin vào ma quỷ, nhưng anh có tin vào sự điên rồ không? Cô gái Trần Thị Lan đã chết vì nó cách đây gần một thế kỷ. Anh muốn trở thành người tiếp theo sao?”

Đúng lúc đó, một tiếng động lớn phát ra từ phòng ngủ bên trong. Tiếng thủy tinh vỡ.

Nam quay phắt lại, khuôn mặt tái mét. "Cái gì vậy?"

Thanh biết đó không phải là sự trùng hợp. Kẻ Quan Sát đã cảm nhận được sự hiện diện của anh và đang bắt đầu tấn công Nam để cắt đứt manh mối.

“Nó đang làm loạn. Nó đang bắt đầu nhìn vào anh,” Thanh nói, đẩy mạnh cánh cửa và bước vào. “Hãy để tôi thấy cuốn sách, và tôi sẽ cố gắng giữ nó tránh xa anh.”

Nam, run rẩy vì sợ hãi, cuối cùng cũng khuất phục. Hắn dẫn Thanh vào một căn phòng nhỏ, khóa kín, mà Nam gọi là phòng lưu trữ.

“Tất cả những gì còn lại là ở đây,” Nam nói, chỉ vào một chiếc hộp gỗ sồi cũ nằm trên sàn.

Thanh mở chiếc hộp. Bên trong không có nhiều vật phẩm, chỉ có những đồ vật mà người ta thường gọi là "linh tinh": một vài bức thư cũ, một chiếc bùa hộ mệnh bằng ngọc đã nứt vỡ, và... một cuốn sổ tay bọc da dày.

Cuốn sổ tay có màu nâu sẫm, da đã nứt và ngả màu. Không có tiêu đề. Thanh mở nó ra, và anh biết ngay rằng đây chính là Bản Thảo Rạn Nứt.

Bên trong là những trang giấy dày, ố vàng, phủ đầy chữ viết tay nhỏ, chi chít bằng tiếng Việt và tiếng Pháp, cùng với những bản vẽ chi tiết đến kinh ngạc về các ký hiệu xoắn ốc, vòng tròn ma thuật, và những hình thù trừu tượng ghê rợn.

Thanh nhanh chóng tìm đến phần về Ký hiệu Rạn nứt.

Trích Đoạn Bản Thảo Rạn Nứt (Giải Mã Của Giáo sư Lữ Hán)

Phần về Bản chất của Thực thể:

“...Ta gọi nó là Thực thể Hạn Mức (Limit Entity) hay Kẻ Quan Sát. Nó không phải quỷ dữ, nó là một lỗi sai của vũ trụ. Nó tồn tại ở ranh giới mỏng manh giữa thực tại (Reality) và những gì lẽ ra không nên tồn tại (Non-existence). Nó được nuôi dưỡng không phải bằng máu thịt, mà bằng sự sụp đổ của nhận thức. Khi một sinh vật sống sợ hãi, nó tạo ra năng lượng tiêu cực. Nhưng khi sinh vật đó tự hủy hoại vì nỗi sợ hãi đó, nó giải phóng một lượng năng lượng tuyệt vọng đủ để nuôi dưỡng Thực thể này trong nhiều thập kỷ.”

Phần về Vật phẩm Hạt nhân (The Nucleus Artifact):

“...Chiếc hộp nhạc không phải là một công cụ. Nó là một vỏ bọc, một chiếc mỏ neo. Viên đá xanh đen bên trong nó (Đá Vực Thẳm) là linh hồn của Thực thể bị phong ấn. Nó cần một người gác cổng (Guardian) để giữ kín. Người gác cổng không thể là một người xa lạ; đó phải là một người sở hữu tinh thần dễ bị tổn thương, để Thực thể có thể liên tục hút năng lượng mà không cần phải thoát ra hoàn toàn, giữ cho nó ngủ yên trong sự kiệt quệ từ từ của người gác cổng. Cô gái Trần Thị Lan là một người gác cổng hoàn hảo. Việc cô ta tự vẫn đã giúp nó hấp thụ một lượng lớn năng lượng và trở nên mạnh mẽ hơn.”

Thanh nghiến răng. Anh nhận ra mình không phải là người săn đồ cổ; anh là người gác cổng tiếp theo mà Kẻ Quan Sát đã chọn.

Phần về Nghi thức Phong ấn (The Re-sealing Ritual):

“...Để phong ấn nó, cần phải đưa nó về trạng thái kiệt quệ hoàn toàn. Nghi thức được gọi là Mùa Hè Trắng (White Summer), vì nó yêu cầu sự vô cảm và chấp nhận tuyệt đối. Người thực hiện phải đặt chiếc hộp vào Ngôi mộ Sống – một không gian đã từng chứng kiến một sự kiện hy sinh lớn của niềm tin, nơi sự tuyệt vọng đã biến thành sự thanh thản. Người thực hiện phải sử dụng Huyết thanh Sáng suốt (Elixir of Clarity) để tách ý thức khỏi cơ thể trong khoảnh khắc quyết định, cho phép linh hồn đi vào hố sâu của Đá Vực Thẳm mà không bị ảnh hưởng, để niêm phong lại những vết nứt.”

Thanh đọc xong, bàn tay anh run lên. Thông tin quá kinh khủng, quá phi khoa học, nhưng lại giải thích hoàn hảo những gì anh đang trải qua.

“Ngôi mộ Sống... Huyết thanh Sáng suốt...” Thanh lẩm bẩm.

Nam, đứng dựa vào tường, hỏi với giọng đầy tuyệt vọng. “Ông ta nói gì? Có cách nào thoát khỏi nó không?”

“Có,” Thanh trả lời. “Nhưng nó rất phức tạp. Chúng ta cần tìm Ngôi mộ Sống và một công thức cho Huyết thanh Sáng suốt.”

Đột nhiên, căn phòng bắt đầu rung lắc dữ dội. Không phải động đất, mà là sự nhiễu loạn vật lý do thế lực tâm linh gây ra.

Những bóng đèn tuýp trên trần nhà bắt đầu phát nổ, từng cái một, với những tiếng "póc" khô khốc. Cả hành lang bên ngoài vang lên tiếng la hét hoảng loạn.

“Nó đang đến gần!” Nam hoảng loạn. “Nó biết anh đã tìm thấy Bản Thảo!”

Lúc này, bức tường phía sau Nam bắt đầu nứt ra theo hình thù kỳ lạ. Những vết nứt không theo quy luật vật lý nào, mà chỉ tạo thành những đường xoắn ốc ghê rợn, y hệt ký hiệu trên Hộp Nhạc.

Từ những vết nứt đó, một làn khói lạnh màu xám bắt đầu phả ra, mang theo mùi hoa huệ tây khô héo.

Thanh biết Kẻ Quan Sát đang tức giận vì anh đã tìm được vũ khí chống lại nó. Nó không thể xuất hiện hoàn toàn, nhưng nó có thể tạo ra những hiện tượng cực đoan để làm suy sụp tinh thần Nam, buộc Nam phải vứt bỏ Bản Thảo.

“Anh Nam, nghe tôi!” Thanh hét lên. “Hít một hơi sâu! Đừng để nỗi sợ hãi lấn át anh!”

Thanh chợt nhớ lại lời khuyên của Ông Sáu: Kiến thức là ngọn lửa. Anh đã có kiến thức.

Anh nắm chặt cuốn Bản Thảo, giơ nó lên. “Ngươi nghĩ cuốn sách này chỉ là giấy và mực sao? Nó là lịch sử của thất bại của ngươi, Kẻ Quan Sát! Ngươi đã bị phong ấn một lần, và ngươi sẽ bị phong ấn lần nữa!”

Ngay lập tức, luồng khói xám dường như bị đẩy lùi, lùi về phía những vết nứt trên tường.

Nam nhìn thấy sức mạnh từ cuốn sách, từ sự dũng cảm bất ngờ của Thanh. Anh ta lấy lại một chút bình tĩnh.

“Huyết thanh Sáng suốt,” Nam nói, giọng run rẩy. “Cha tôi từng đề cập. Ông ấy nói nó được điều chế từ một loại thảo mộc hiếm chỉ mọc trên núi cao, ở một ngôi làng biệt lập, nơi từng xảy ra một cuộc thanh trừng lớn của một giáo phái cũ.”

“Ngôi làng nào?” Thanh hỏi, hy vọng cuối cùng đã lóe lên.

“Làng Thượng Lãng. Đó là nơi cha tôi tìm thấy công thức đầu tiên. Ông ấy nói, đó chính là Ngôi mộ Sống mà ông ta nhắc đến,” Nam thì thầm.

Thanh hiểu ra vấn đề. Làng Thượng Lãng không chỉ là nguồn gốc của Huyết thanh, mà còn là địa điểm hoàn hảo để thực hiện nghi thức phong ấn. Một nơi đã từng chứng kiến sự hy sinh và tuyệt vọng đến mức nó đã trở thành một vùng đất trung lập tâm linh – Ngôi mộ Sống.

“Cảm ơn anh, Nam,” Thanh nói, ôm chặt cuốn Bản Thảo. “Tôi phải đi ngay.”

Thanh quay người, vừa bước ra đến cửa, anh nghe thấy tiếng Nam gọi giật lại.

“Thanh! Anh… anh sẽ phải mang theo nó chứ?” Nam chỉ vào chiếc hộp nhạc trong túi của Thanh.

Thanh nhìn chiếc hộp được bọc kín trong túi xách. Hạt nhân của Kẻ Quan Sát.

“Đúng vậy. Tôi phải mang theo mỏ neo của nó,” Thanh đáp. “Nó sẽ cố gắng tấn công tôi mọi lúc, nhưng tôi không thể để nó lạc vào tay người khác. Nếu nó rơi vào tay kẻ muốn sử dụng sức mạnh của nó, thì không chỉ tôi, mà cả thế giới này sẽ phải đối mặt với một cơn ác mộng thật sự.”

Thanh biết rằng, hành trình sắp tới sẽ là cuộc chiến chống lại chính tâm trí anh. Chiếc hộp nhạc đã trở thành bộ lọc qua đó Kẻ Quan Sát có thể nhìn thấu mọi nỗi sợ hãi của anh. Và anh phải mang nó theo đến Làng Thượng Lãng, một nơi đã được lịch sử đánh dấu bằng máu và niềm tin tan vỡ.

Anh rời khỏi khu chung cư hỗn loạn. Ngay cả giữa ánh nắng chói chang, Thanh vẫn cảm thấy sự lạnh lẽo của Kẻ Quan Sát đang bám theo mình. Anh không còn là Thanh, nhà nghiên cứu nữa. Anh đã là người gác cổng, và cuộc hành trình đến Ngôi mộ Sống đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×