Sau sự cố trên xe đêm mưa, An Chi và Hoàng Bách đều cố gắng giữ khoảng cách. An Chi lao vào công việc để xoa dịu lương tâm, còn Bách lại dành phần lớn thời gian nhốt mình trong căn phòng studio cũ kỹ của anh ở ngoại ô, nơi anh thường vẽ.
Tuy nhiên, sự xa cách vật lý không thể ngăn cản sự lạnh nhạt đang dần ăn mòn tâm hồn An Chi trong mối quan hệ với Hoàng Minh.
Tối hôm đó, An Chi tổ chức một bữa tối thân mật cho Minh để chúc mừng hợp đồng lớn của anh. Cô tự tay chuẩn bị món ăn anh thích, mặc chiếc váy ren tinh tế.
Khi Minh trở về, anh chỉ kịp liếc qua bàn ăn, mùi thức ăn thơm lừng dường như không lay chuyển được vẻ mặt mệt mỏi của anh.
"Anh về rồi à," An Chi dịu dàng nói.
"Ừ. Cảm ơn em, An Chi. Nhưng anh vừa họp xong, ăn uống qua loa ở công ty rồi. Em cứ ăn đi." Minh cởi áo khoác, quăng chiếc cặp da xuống ghế, sau đó lại cầm điện thoại lên. "Vụ án mạng ở tập đoàn đối tác làm anh đau đầu quá. Anh phải làm việc thêm vài giờ nữa."
An Chi nhìn bàn ăn được bày biện công phu, ánh nến lung linh như đang chế giễu sự vô vọng của cô.
"Minh," cô khẽ gọi, "Anh có thực sự muốn cưới em không? Hay chỉ là vì hai bên gia đình?"
Minh ngước nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu. "Tất nhiên là anh muốn. Em hoàn hảo, thông minh, và chúng ta là đối tác tốt nhất. Anh yêu em theo cách của anh. Em mang lại sự ổn định và danh tiếng mà anh cần, An Chi."
Sự ổn định và danh tiếng. Những từ ngữ ấy như nhát dao cứa vào trái tim cô. Cô muốn được yêu, được khao khát, chứ không phải được cần cho một kế hoạch kinh doanh.
Chán nản, An Chi quyết định ra ngoài hít thở. Cô nhắn tin cho một người duy nhất mà cô biết sẽ không phán xét cô lúc này: Hoàng Bách.
Bách đang ở studio. Khi An Chi đến, cô thấy anh đang loay hoay với một bức tranh dở dang, đầu tóc rối bời. Cô thấy hình ảnh cô đơn, mệt mỏi đó phản chiếu chính mình.
"Đến đây làm gì?" Bách hỏi, nhưng giọng anh không có vẻ khó chịu, chỉ là mệt mỏi. "Nếu là Minh sai em đến, thì chị về đi."
"Không phải. Tôi cần một ly rượu, và một nơi không có ai hỏi tôi về hợp đồng hay cổ phiếu." An Chi đi thẳng đến tủ rượu, rót cho mình một ly vang.
Họ ngồi cạnh nhau, không nói gì, chỉ uống rượu và nhìn bức tranh. Bức tranh vẽ một người phụ nữ bị nhốt trong lồng chim, đôi mắt cô ấy đầy khao khát hướng về bầu trời tự do. Đó chính là bức chân dung nội tâm của An Chi.
"Anh vẽ tôi à?" An Chi hỏi khẽ.
Bách gật đầu. "Tôi không thể không vẽ. Cảm giác như chị đang chết dần bên trong."
Họ tiếp tục uống. Bách, vốn là người dễ say hơn, sớm gục đầu xuống. An Chi đỡ anh dậy, đưa anh vào chiếc sofa dài.
"Anh đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh mất." Cô cố gắng tháo chiếc áo khoác da dày cộm khỏi người anh.
Trong lúc cô đang cởi cúc áo sơ mi bị nhăn của anh, Bách đột nhiên nắm chặt lấy tay cô. Mắt anh nhắm nghiền, nhưng hơi thở thì gấp gáp.
"An Chi... Đừng đi," Bách lẩm bẩm trong cơn say, vòng tay anh ôm lấy eo cô.
Hơi men nồng nàn từ Bách, cùng với hơi ấm và sự yếu đuối bất ngờ của anh, làm An Chi choáng váng. Cô ở sát bên anh, cảm nhận cơ thể anh đang rực cháy. Bách kéo cô nằm xuống bên cạnh anh trên chiếc sofa chật hẹp.
Chi tiết H+ (Gợi mở): Môi Bách tìm đến môi cô trong cơn say. Nụ hôn không phải là sự chiếm hữu, mà là sự cầu xin, sự nương tựa tuyệt vọng. An Chi ban đầu kháng cự, nhưng sau đó, sự cô đơn và khao khát được công nhận trong cô đã chiếm lấy lý trí. Cô đáp lại nụ hôn của anh, một cách vụng về, đầy tội lỗi.
Tay Bách lướt trên lưng cô, ôm chặt lấy cô như thể sợ cô tan biến. Anh ghì chặt cô, hơi thở anh nặng nề nơi cổ cô. "Đừng cưới anh ta... Em thuộc về tôi, An Chi..."
Nụ hôn sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, vượt qua mọi ranh giới của một mối quan hệ thuần túy. Bách bắt đầu cởi những cúc áo trên người cô, cảm xúc dâng trào trong bóng tối. Sự cám dỗ đã chiến thắng.
Đúng lúc mọi thứ sắp đi quá xa, một tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
An Chi giật mình, đẩy mạnh Bách ra. Là điện thoại của cô. Màn hình sáng lên: Hoàng Minh đang gọi.
Lý trí lập tức quay trở lại. Cô lồm cồm bò dậy, tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch.
Bách, nửa tỉnh nửa mê, kéo lấy tay cô. "Đừng nghe, An Chi. Xin em..."
Nhưng cô đã rút tay ra. Cô nghe điện thoại, giọng cố gắng giữ bình tĩnh đến mức run rẩy.
"Em đây, anh Minh."
"Em đang ở đâu? Sao về muộn thế? Bố mẹ muốn kiểm tra danh sách khách mời. Về ngay đi." Giọng Minh lạnh lùng, không một chút lo lắng hay nghi ngờ.
"Em... em đang trên đường về," An Chi trả lời, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Bách đang nằm trên sofa, ánh mắt anh đầy tổn thương và sự phản bội.
Cơn say của Bách tan biến. Anh thấy sự hoảng loạn và tội lỗi hiển hiện trong mắt cô, và hiểu rằng, cô vẫn chọn trách nhiệm.
An Chi cúp máy, không dám nhìn Bách. Cô vội vàng chỉnh sửa lại trang phục, bước đi nhanh chóng.
"Chị biết Minh không yêu chị theo cách chị muốn," Bách nói, giọng anh trầm hẳn xuống, đầy thất vọng. "Và chị biết tôi thì có thể. Nhưng chị vẫn chọn quay về với cái lồng son đó."
An Chi đứng khựng lại ở cửa. Cô không dám quay đầu lại.
"Tôi phải làm vậy, Bách," cô thì thầm, giọng nghẹn lại. "Đây là giới hạn. Đừng bao giờ lặp lại chuyện này nữa."
Cô chạy khỏi studio, chạy khỏi hơi ấm tội lỗi của Bách, chạy về phía sự lạnh lẽo và an toàn giả tạo của vị hôn phu. Cô biết, nụ hôn trong cơn say đó, cái chạm thân mật đó đã gieo mầm một hạt giống nguy hiểm không thể nhổ bỏ. Và giờ đây, cô đã có một bí mật kinh khủng phải giấu kín dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo của hôn ước.