Sự kiện trong studio đêm hôm trước như một vết bỏng, nóng rát và đau đớn, liên tục nhức nhối trong tâm trí An Chi. Cảm giác tội lỗi như một vật nặng đè lên lồng ngực cô, đặc biệt là khi cô phải đối mặt với Hoàng Minh.
Minh không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Anh vẫn giữ thái độ bình thản, tập trung vào công việc và sắp xếp các thủ tục cuối cùng cho lễ đính hôn.
"Tuần sau, chúng ta sẽ đi thử áo cưới," Minh nói trong bữa sáng, ánh mắt lướt qua tờ báo tài chính. "Sau đó, em nên dành thời gian nghỉ ngơi. Đừng quá lo lắng về những dự án từ thiện nhỏ nhặt đó nữa."
An Chi cảm thấy khó thở. Mối quan hệ của cô với Minh là một thỏa thuận thương mại được ngụy trang bằng danh nghĩa hôn nhân. Cô có thể là vợ sắp cưới của anh, nhưng cô không phải là ưu tiên.
Chiều hôm đó, Minh đưa An Chi đến cửa hàng trang sức của gia đình. Không phải để chọn, mà để nhận.
"Đây là chiếc nhẫn cưới của bà nội, được thiết kế lại theo phong cách hiện đại," Minh nói, rút ra một chiếc hộp nhung đỏ sang trọng. "Nó có giá trị lớn về mặt di sản. Anh muốn em đeo nó trong ngày đính hôn."
Chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh dưới ánh đèn, đẹp đến mức chói mắt. Minh cầm tay cô, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.
"Hoàn hảo," anh nhận xét, hài lòng nhìn vào sự kết hợp giữa chiếc nhẫn cổ điển và làn da trắng của cô. Anh hôn lên mu bàn tay cô một cách trang trọng, đúng mực, như thể đang ký kết một hợp đồng thành công.
"Giữ gìn nó cẩn thận, An Chi. Nó không chỉ là tình yêu, nó là danh dự của hai gia tộc."
An Chi nhìn chiếc nhẫn, nặng trĩu. Nó không phải là biểu tượng của tình yêu, mà là cái xiềng vàng siết chặt cô vào định mệnh đã sắp đặt.
Cô chạy trốn khỏi Minh, lấy lý do có cuộc hẹn với bạn thân, nhưng thực chất là tìm đến một quán cà phê vắng vẻ để đối diện với chính mình.
Cô mở điện thoại, tin nhắn cuối cùng gửi cho Bách vẫn chưa có phản hồi: “Anh đừng hiểu lầm, chuyện đêm đó chỉ là sai lầm.”
Cô biết Bách không trả lời, có lẽ vì anh đang tự trừng phạt bản thân, hoặc tệ hơn, anh đang xa lánh cô để bảo vệ chính anh khỏi sự hủy hoại.
Đúng như cô nghĩ. Bách đang ở studio, nhưng anh không vẽ. Anh đốt hết những bức phác thảo có hình dáng cô, và tự nhủ phải quên đi hơi ấm, mùi hương, và cả sự tuyệt vọng cô đã mang đến đêm đó.
Khi An Chi quyết định thử gọi điện, Bách đã bắt máy.
"Đừng gọi cho tôi nữa, An Chi," giọng Bách lạnh lùng, xa cách, không còn chút hơi ấm nào của đêm say. "Chị đã chọn rồi. Chiếc nhẫn trên tay chị nặng hơn tất cả những gì chúng ta từng có."
"Không phải như anh nghĩ, Bách! Tôi có trách nhiệm, tôi không thể..."
"Không thể phá vỡ sự hoàn hảo? Hay không thể chấp nhận mất đi sự giàu sang mà Minh mang lại?" Bách cắt lời cô, giọng anh chứa đầy sự chua chát mà cô chưa từng nghe thấy. "Chị về đi. Hãy làm cô dâu hoàn hảo của anh trai tôi. Đừng kéo tôi vào vũng bùn tội lỗi này nữa."
Bách dứt khoát cúp máy.
An Chi sụp đổ. Bách đã khước từ cô, và Minh thì không thèm nhìn sâu vào cô. Cô bị mắc kẹt. Cô là hôn thê của Hoàng Minh, nhưng linh hồn cô lại đang gào thét vì Hoàng Bách.
Đêm đó, An Chi không thể ngủ. Chiếc nhẫn trên tay cô lấp lánh dưới ánh đèn ngủ, như một con mắt đang giám sát. Cô nhớ lại nụ hôn của Bách: mãnh liệt, chân thật, và đầy khao khát. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy mình được khao khát như một người phụ nữ, chứ không phải một nàng công chúa trong tủ kính.
Cô thức dậy, đi vào phòng làm việc của Minh. Anh đã ngủ thiếp đi trên ghế, bên cạnh là chồng hồ sơ và chiếc máy tính vẫn còn sáng.
Minh trông mệt mỏi và cô độc. An Chi đến gần, cô muốn an ủi anh, muốn cảm thấy có một chút tình yêu thực sự nào đó. Cô khẽ vuốt mái tóc anh.
Minh giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy cô, vẻ mặt anh trở nên khó chịu.
"An Chi? Sao em lại ở đây?"
"Em... em thấy anh ngủ gật," cô lắp bắp. "Anh nên vào phòng ngủ."
"Không cần," Minh lạnh lùng đẩy tay cô ra, "Em nên ngủ đi. Anh vẫn phải xem xét lại vài điều khoản hợp đồng trước lễ đính hôn. Đừng làm phiền anh."
Lời nói đó như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt An Chi. Cô đứng lặng, nhận ra sự thật đau lòng: Trong cuộc đời Minh, cô xếp sau công việc, sau danh vọng, và sau cả danh dự gia tộc.
Cô quay về phòng, gục xuống chiếc giường lạnh lẽo. Cô bóc tách chiếc nhẫn kim cương, đặt nó lên tủ đầu giường.
"Tôi không muốn chiếc nhẫn này," cô thì thầm, nước mắt bắt đầu tuôn rơi.
Và trong khoảnh khắc yếu đuối tột cùng ấy, cô mở điện thoại, tìm lại số của Bách. Cô biết anh sẽ không trả lời, nhưng cô vẫn nhắn một tin:
“Tôi đang nghẹt thở. Anh là lối thoát duy nhất tôi biết. Dù là sai lầm, tôi cũng chấp nhận. Gặp tôi đi, Bách. Ở nơi chúng ta đã từng…”
Cô cắn chặt môi, ném điện thoại đi. Cô biết mình đã dấn thân vào con đường không thể quay lại. Lương tâm đã chết. Chỉ còn lại sự khao khát được giải thoát và tình yêu cấm kỵ đang bóp nghẹt lý trí.