Đúng như lời Hàn Phong nói, tối hôm đó, Diên Vỹ được trợ lý Lâm Duệ đưa đến nơi làm việc mới. Cô không hề hay biết, địa điểm này không chỉ là nơi làm việc, mà còn là chiếc lồng vàng mà Hàn Phong đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Chiếc xe hơi hạng sang đưa cô rời khỏi trung tâm thành phố ồn ào, đi sâu vào khu vực biệt lập ở ngoại ô, nơi chỉ dành cho giới siêu giàu. Khi cánh cổng sắt lớn mở ra, Diên Vỹ sững sờ trước vẻ đẹp choáng ngợp của kiến trúc hiện đại, ẩn mình giữa rừng cây xanh mát.
Đó là một biệt thự ba tầng, toàn bộ được ốp kính và đá cẩm thạch trắng. Ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ bên trong, tạo cảm giác sang trọng nhưng cũng vô cùng riêng tư và cô lập.
“Đây là nơi Tổng giám đốc Hàn Phong thường dùng để nghỉ dưỡng và làm việc cá nhân, thưa cô Mộc,” Lâm Duệ giải thích một cách lịch sự nhưng giữ khoảng cách. “Ông ấy muốn cô thiết kế lại toàn bộ không gian phòng làm việc và phòng trưng bày nghệ thuật cá nhân của ông ấy.”
Diên Vỹ bước vào. Không gian bên trong rộng lớn và tinh tế, nhưng thiếu vắng hơi ấm của cuộc sống. Cảm giác cô độc và trống rỗng của chính cô lại càng được khuếch đại bởi sự im lặng và xa hoa nơi đây.
Lâm Duệ đưa cô lên căn phòng dành cho khách, nhưng nó lại được trang bị như một căn hộ thu nhỏ. Mọi tiện nghi đều đạt đến mức hoàn hảo, từ chăn ga lụa, hệ thống ánh sáng thông minh, đến cả tủ quần áo mới tinh với những nhãn hiệu đắt tiền mà cô chưa từng nghĩ tới.
“Tổng giám đốc muốn cô hoàn toàn thoải mái. Mọi thứ cô cần đều có sẵn. Cô không cần phải rời khỏi đây trong suốt quá trình làm việc,” Lâm Duệ nói, nhấn mạnh vào từ "không cần".
Diên Vỹ cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Sự chu đáo này quá mức cần thiết, gần như kiểm soát. Nhưng sự đau khổ vì bị Hạo Minh phản bội đã làm lu mờ sự cảnh giác của cô. Cô chỉ cần một nơi để trốn.
“Cảm ơn,” Diên Vỹ chỉ có thể đáp lại, giọng cô hơi khàn.
Sau khi Lâm Duệ rời đi, Diên Vỹ dành thời gian khám phá căn phòng. Cô tìm thấy một chiếc điện thoại mới, chỉ có số của Lâm Duệ và… Lãnh Hàn Phong. Không có mạng xã hội, không có thông tin liên lạc nào khác. Sự ngăn cấm nhẹ nhàng đã được thiết lập.
Cô bắt đầu xem xét các tài liệu của dự án. Chúng rất mơ hồ và dường như không cấp bách, chủ yếu tập trung vào việc tạo ra một không gian tuyệt đối cá nhân cho Hàn Phong.
Diên Vỹ nhận ra, đây không chỉ là công việc. Đây là một thỏa thuận cứu rỗi tinh thần được ngụy trang bằng một hợp đồng lao động lương cao. Cô đang được trả tiền để cô lập chính mình khỏi thế giới cũ và chữa lành vết thương dưới sự bảo trợ của Hàn Phong.
Cô nhìn vào gương, thấy một Diên Vỹ tiều tụy, đôi mắt sưng húp vì khóc. Cô tự nhủ: “Không sao, một tháng thôi. Mọi thứ rồi sẽ ổn.”
Vài ngày đầu trôi qua trong sự cô độc hoàn toàn. Hàn Phong không hề xuất hiện. Anh ta chỉ gửi tin nhắn yêu cầu báo cáo tiến độ qua chiếc điện thoại đó.
Sự vắng mặt này, paradoxically, lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô có thể hoàn toàn đắm mình vào công việc, vào các bản vẽ, cố gắng dùng sự sáng tạo để khỏa lấp khoảng trống trong tim. Cô cố gắng quên đi Hạo Minh, quên đi sự phản bội.
Nhưng sự cô độc cũng bắt đầu ăn mòn cô. Cô thèm khát một sự tương tác bình thường.
Vào đêm thứ tư, khi Diên Vỹ đang làm việc muộn, tiếng cửa phòng làm việc chính bật mở. Lãnh Hàn Phong bước vào.
Anh ta vừa hoàn thành công việc, vẫn mặc bộ vest sang trọng nhưng cà vạt đã được nới lỏng. Khuôn mặt anh ta lộ rõ sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh ta lại chứa đựng sự dịu dàng hiếm có khi nhìn thấy cô.
“Cô vẫn còn làm việc à?” Hàn Phong hỏi, giọng nói trầm thấp ấm áp hơn cô từng nghe thấy ở công ty.
Diên Vỹ đứng dậy, hơi lúng túng. “Vâng, thưa Tổng giám đốc. Tôi đang sắp xếp lại ý tưởng.”
Hàn Phong tiến đến, không nhìn vào bản vẽ, mà nhìn thẳng vào cô. “Cô không cần phải gọi tôi là Tổng giám đốc ở đây. Gọi tôi là Hàn Phong.”
Anh ta ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, ra hiệu cho cô ngồi đối diện.
“Tôi biết cô đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Đừng cố gắng kiềm nén nỗi đau. Ở đây, cô không cần phải mạnh mẽ.”
Hàn Phong nói những lời mà cô khao khát được nghe. Anh ta không ép cô phải làm việc, không chất vấn cô. Anh ta chỉ đơn thuần là một người đàn ông cô độc chia sẻ không gian với một người phụ nữ đang bị tổn thương.
Trong khoảnh khắc đó, Diên Vỹ thấy anh ta không còn là CEO quyền lực, mà là một người đàn ông mệt mỏi, giống như cô. Sự kết nối tinh thần đầu tiên đã được thiết lập, tạo ra một lối thoát cảm xúc nguy hiểm cho Diên Vỹ.
Cô không biết rằng, tất cả những gì cô đang trải qua, từ sự cô độc đến sự xuất hiện đúng lúc này của anh ta, đều nằm trong chiếc lưới bằng kim cương đã được Hàn Phong giăng sẵn một cách hoàn hảo. Anh ta đang chờ đợi, kiên nhẫn, cho đến khi cô hoàn toàn phụ thuộc vào sự hiện diện của anh ta.
“Và khi cô hoàn toàn tin tưởng tôi, Diên Vỹ, cô sẽ không còn khả năng từ chối bất cứ điều gì tôi muốn.” Hàn Phong nghĩ, ánh mắt anh ta ánh lên sự chiếm hữu tàn nhẫn.