dấu vết của sự sở hữu

Chương 4: Không Gian Của Sự Ngăn Cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ đêm Hàn Phong xuất hiện, bầu không khí trong biệt thự đã thay đổi. Nó vẫn giữ sự xa hoa và tĩnh lặng, nhưng không còn cảm giác cô độc hoàn toàn. Diên Vỹ đã bắt đầu làm quen với không gian của sự ngăn cấm này, nơi cô hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Biệt thự được thiết kế như một pháo đài. Cửa sổ kính trong suốt cho phép cô nhìn ra khu vườn tuyệt đẹp, nhưng cánh cửa lớn luôn khóa kín. Cô biết, cô đang ở trong một chiếc lồng vàng, nhưng ít nhất, đó là một chiếc lồng ấm áp.

Công việc thiết kế của Diên Vỹ vẫn tiếp tục. Tuy nhiên, thay vì chỉ làm việc trên bản vẽ, Hàn Phong bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để “thảo luận” với cô.

Những cuộc thảo luận đó thường diễn ra vào buổi tối, sau khi công việc chính của anh ta kết thúc. Chúng không chỉ xoay quanh vật liệu hay màu sắc. Anh ta muốn cô đào sâu vào bản chất của không gian sống – những nhu cầu sâu thẳm, những nỗi sợ hãi thầm kín của con người khi ở trong một môi trường cô lập.

“Một không gian hoàn hảo không phải là nơi lấp đầy mọi khoảng trống, mà là nơi khiến con người cảm thấy an toàn ngay cả khi chỉ có một mình,” Hàn Phong nói, giọng anh ta trầm tư.

Diên Vỹ nhận thấy, qua những lời nói đó, anh ta đang ngầm chia sẻ nỗi cô đơn của chính mình. Cô bắt đầu thấy được một góc khuất khác của Lãnh Hàn Phong – người đàn ông đã đạt đến đỉnh cao quyền lực nhưng lại không có ai để chia sẻ.

“Vậy còn anh, Hàn Phong?” Diên Vỹ hỏi, lần đầu tiên cô gọi tên anh một cách tự nhiên. “Không gian hoàn hảo của anh là gì?”

Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. “Là một nơi mà sự phản bội không thể chạm tới.”

Câu trả lời đó khiến Diên Vỹ nghẹn lại. Cô hiểu cảm giác đó hơn ai hết. Sự thấu hiểu chung về nỗi đau bị phản bội đã tạo ra một cầu nối vô hình giữa họ. Cô cảm thấy anh ta giống một người bạn tâm giao hơn là một ông chủ.

Trong những cuộc trò chuyện kéo dài đến khuya, họ không bao giờ nói về Hạo Minh, nhưng lại nói rất nhiều về sự tin tưởng và hy vọng. Diên Vỹ cảm thấy nỗi đau của mình đang dần được xoa dịu bởi sự tinh tế và quan tâm của anh ta.

Cô bắt đầu phụ thuộc vào sự hiện diện của anh ta. Cô mong chờ những buổi tối đó, mong chờ ánh mắt thấu hiểu của anh ta. Cô không hề biết rằng, sự phụ thuộc này chính là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch chiếm hữu của Hàn Phong. Anh ta đang trở thành bến đỗ duy nhất của cô.

Một buổi chiều, Diên Vỹ nhận được email từ một đồng nghiệp cũ, hỏi thăm về cô. Cô mở chiếc điện thoại mới ra để trả lời, nhưng phát hiện ra tài khoản email đã bị vô hiệu hóa.

Cô cảm thấy bối rối và có phần giận dữ. Cô mang chiếc điện thoại đến gặp Hàn Phong.

“Hàn Phong, tại sao tài khoản của tôi lại bị khóa?” cô hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hàn Phong đang đọc tài liệu. Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt điềm nhiên.

“Ồ, tôi đã bảo Lâm Duệ làm điều đó,” anh ta đáp một cách tự nhiên. “Cô đang trong quá trình chữa lành. Việc liên lạc với thế giới bên ngoài, đặc biệt là những người nhắc nhở cô về quá khứ, là không cần thiết. Tôi muốn cô tập trung hoàn toàn vào dự án và vào việc tái tạo bản thân.”

“Nhưng đó là sự riêng tư của tôi!” Diên Vỹ phản đối.

Hàn Phong đứng dậy, tiến đến gần cô. Anh ta đặt tay lên vai cô, cái chạm này không thô bạo, nhưng lại mang một sức nặng áp đặt.

“Diên Vỹ, tôi đang trả lương cho cô gấp đôi để cô không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Sự riêng tư duy nhất mà cô cần là sự riêng tư ở đây, bên cạnh tôi. Cô đang bị tổn thương. Hãy để tôi che chở cô. Đừng làm những điều khiến cô đau khổ thêm nữa.”

Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt chân thành đến mức cô không thể chống cự. Cô cảm nhận được sự quan tâm mạnh mẽ đó, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy sợi xích vô hình đang thắt chặt.

Lý trí mách bảo cô phải đấu tranh cho sự tự do, nhưng trái tim lại yếu đuối trước sự che chở tuyệt đối mà cô đã mất sau khi chia tay Hạo Minh.

“Đây là điều kiện để cô ở đây,” Hàn Phong nói khẽ, giọng nói đầy quyền lực. “Cô thuộc về không gian này, cho đến khi tôi quyết định là đủ.”

Trong khoảnh khắc đó, Diên Vỹ nhận ra: cô đã chấp nhận Chiếc Lưới Bằng Kim Cương của anh ta. Cô là một tù nhân tự nguyện, đổi lấy sự an toàn và sự chữa lành. Sự cô độc đã kết thúc, nhưng sự ngăn cấm và chiếm hữu đã bắt đầu, một cách tinh vi và khó chối từ.

“Em đang đi vào bóng tối, Diên Vỹ. Nhưng anh sẽ là ánh sáng duy nhất của em,” Hàn Phong nghĩ, khi anh ta kéo cô vào lòng, cái ôm mang đậm chất sở hữu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×