Biển đêm cuộn sóng, những con sóng khổng lồ đập vào mạn tàu rỉ sét, tạo nên âm thanh như tiếng gào thét của một con thú bị thương. Lý Thiên Vũ đứng ở mũi tàu, đôi mắt xám lạnh lùng nhìn xuống mặt nước đen kịt. Gió biển mặn chát thổi tung mái tóc đen buộc lỏng của anh, để lộ vết sẹo dài trên cánh tay trái – dấu vết của một trận chiến không thể quên.
Ba năm trước, em gái anh, Lý Thiên Hà, đã bị giết. Không phải bởi một tai nạn ngẫu nhiên, mà là âm mưu của Hội đồng Hải Vương, những kẻ tự xưng là chúa tể của đại dương. Chúng đã biến Thiên Hà thành vật thí nghiệm, hút cạn dị năng yếu ớt của cô để phục vụ cho một bí mật mà đến giờ Thiên Vũ vẫn chưa thể chạm tới. Anh nắm chặt tay, cảm nhận dòng nước vô hình xoáy quanh các ngón tay, như một lời nhắc nhở về sức mạnh mà anh sở hữu – và cả lời thề sẽ phá hủy chúng.
“Dừng lại đi, Thiên Vũ,” một giọng nói khàn khàn vang lên phía sau. Kình Phong, gã lính đánh thuê với cây trident gác trên vai, bước tới. “Đêm nay biển động, mày đứng đây làm gì? Muốn bị sóng cuốn đi à?”
Thiên Vũ không đáp, ánh mắt vẫn dán chặt xuống mặt biển. Anh cảm nhận được một luồng năng lượng khác thường, như thể đại dương đang thì thầm điều gì đó. Dị năng của anh – điều khiển dòng chảy – khiến anh nhạy cảm hơn với những biến động của nước. Đêm nay, có gì đó không ổn.
“Phong, mày có nghe thấy không?” Thiên Vũ cuối cùng lên tiếng, giọng trầm như đáy biển. “Có gì đó dưới kia.”
Kình Phong nhún vai, nhưng ánh mắt gã sắc lại. “Mày lại cảm thấy cái gì à? Đừng nói là lại mơ về em gái mày nữa.”
Thiên Vũ siết chặt tay, dòng nước quanh người anh bỗng xoáy mạnh hơn, tạo thành những lưỡi dao vô hình cắt qua không khí. “Đừng nhắc đến Thiên Hà,” anh gằn giọng. “Nếu mày không giúp được, thì im lặng.”
Kình Phong thở dài, nhưng trước khi gã kịp đáp, một tiếng nổ vang lên từ phía đuôi tàu. Mặt biển bỗng sôi sục, một bóng người lao lên từ dưới nước, nhanh như một mũi tên. Thiên Vũ phản xạ ngay lập tức, giơ tay tạo một bức tường nước chặn đứng kẻ lạ mặt. Nhưng bóng người ấy tan biến, hóa thành hàng trăm giọt nước lấp lánh, rồi tái hợp lại thành hình người ngay trước mặt anh.
Đó là một cô gái. Mái tóc xanh lam ướt sũng bám vào khuôn mặt, đôi mắt xám bạc lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Cô mặc một bộ đồ bó sát, tôn lên từng đường nét cơ thể, nhưng điều khiến Thiên Vũ chú ý là hình xăm giọt nước trên cổ tay cô, đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
“Cô là ai?” Thiên Vũ quát, tay vẫn giơ lên, sẵn sàng tấn công.
Cô gái không trả lời ngay, chỉ thở hổn hển, như vừa thoát khỏi một cuộc rượt đuổi. “Giúp tôi…” cô thì thầm, giọng run rẩy. “Hội đồng… chúng đang săn tôi.”
Thiên Vũ nheo mắt. Hội đồng Hải Vương. Cái tên đó như một lưỡi dao đâm vào tim anh. Nhưng trước khi anh kịp hỏi thêm, một luồng sáng đỏ rực bắn lên từ mặt biển, kèm theo tiếng động cơ gầm rú. Một chiếc tàu chiến của Hội đồng xuất hiện, đèn pha quét thẳng vào con tàu bỏ hoang của họ.
“Chết tiệt,” Kình Phong lẩm bẩm, nắm chặt cây trident. “Tụi nó tìm được mày rồi, Thiên Vũ. Hay là vì con nhỏ này?”
Thiên Vũ không đáp. Anh nhìn cô gái, ánh mắt sắc lạnh. “Nếu cô là mồi nhử, tôi sẽ giết cô ngay bây giờ.”
Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi. “Tôi không phải mồi nhử. Tôi là Hải Lam. Và tôi biết bí mật mà Hội đồng muốn chôn vùi.”