dấu vết dưới biển sâu

Chương 2: Lời Thì Thầm Của Đại Dương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con tàu chiến của Hội đồng Hải Vương lao tới, cắt qua làn sóng như một con cá mập săn mồi. Thiên Vũ đứng chắn trước Hải Lam, dòng nước quanh người anh xoáy mạnh, tạo thành một lá chắn vô hình. Kình Phong đã nhảy lên mạn tàu, cây trident trong tay gã rung lên, sẵn sàng tạo sóng xung kích.

“Cô biết gì về Hội đồng?” Thiên Vũ hỏi gấp, không rời mắt khỏi tàu địch.

Hải Lam thở hổn hển, nhưng giọng cô vẫn kiên định. “Chúng đang tìm một thứ… một nguồn năng lượng dưới đáy biển. Nó có thể kiểm soát mọi dị năng giả. Tôi từng là thí nghiệm của chúng, nhưng tôi đã trốn thoát.”

Thiên Vũ cảm thấy tim mình đập mạnh. Một nguồn năng lượng? Có liên quan đến cái chết của Thiên Hà không? Anh muốn hỏi thêm, nhưng tiếng loa từ tàu chiến cắt ngang.

“Lý Thiên Vũ! Giao nộp Hải Lam, hoặc cả lũ chúng mày sẽ bị nhấn chìm!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, khuếch đại qua loa.

Thiên Vũ cười khẩy. “Muốn tôi? Tới mà lấy.”

Anh giơ tay, mặt biển trước tàu chiến bỗng sôi sục. Một xoáy nước khổng lồ hình thành, kéo tàu địch lệch hướng. Nhưng ngay lúc đó, một luồng áp suất mạnh từ dưới nước bắn lên, phá tan xoáy nước của anh. Một dị năng giả của Hội đồng đã ra tay.

“Hắc Dương cử người mạnh đấy,” Kình Phong gầm lên, vung trident. Một đợt sóng xung kích bùng nổ, đẩy lùi tàu chiến thêm vài mét. Nhưng kẻ địch không dễ bỏ cuộc. Từ tàu chiến, ba bóng người lao xuống nước, di chuyển nhanh như cá, rõ ràng là những dị năng giả được huấn luyện.

Hải Lam bất ngờ nắm tay Thiên Vũ. “Để tôi giúp!” cô nói, rồi hóa thành một luồng nước, lướt tới chỗ kẻ địch. Cô tái hợp lại giữa không trung, tung một đòn tấn công bằng những mũi dao nước sắc bén, cắt ngang một kẻ địch. Nhưng hai kẻ còn lại phản công, tạo ra những cột nước áp suất cao nhắm thẳng vào cô.

Thiên Vũ lao tới, kéo Hải Lam ra sau. “Đừng tự cao!” anh quát, rồi giơ tay điều khiển dòng nước, biến chúng thành một cơn lốc khổng lồ, cuốn cả hai kẻ địch vào trong. Tiếng hét của chúng vang lên trước khi bị nhấn chìm.

Nhưng tàu chiến đã nã pháo. Một quả đạn phát nổ ngay gần con tàu bỏ hoang, khiến cả ba người ngã nhào. Kình Phong chửi thề, vung trident tạo một đợt sóng bảo vệ, nhưng rõ ràng họ đang ở thế yếu.

“Rút lui!” Thiên Vũ ra lệnh. Anh kéo Hải Lam, lao xuống nước. Dị năng của anh cho phép cả ba di chuyển nhanh dưới biển, như những bóng ma. Hải Lam, trong dạng nước, bám sát anh, cơ thể cô lấp lánh như ánh trăng phản chiếu.

Họ lặn sâu vào một hang động dưới biển, nơi ánh sáng từ những viên đá phát quang tạo nên một không gian huyền ảo. Thiên Vũ dừng lại, kiểm tra xem có kẻ đuổi theo không. Kình Phong ngồi phịch xuống một tảng đá, thở hổn hển. “Mẹ nó, suýt chết.”

Hải Lam tái hợp lại thành hình người, mái tóc ướt dính vào má, đôi mắt xám bạc nhìn Thiên Vũ. “Cảm ơn anh,” cô nói nhỏ. “Nếu không có anh, tôi đã…”

“Đừng cảm ơn vội,” Thiên Vũ cắt lời, ánh mắt lạnh lùng. “Cô nói cô biết bí mật. Nói đi, nếu không muốn tôi ném cô ra ngoài cho Hội đồng.”

Hải Lam mím môi, nhưng rồi cô bước tới gần anh, giọng trầm xuống. “Tôi biết về Huyết Tinh. Một viên đá dưới đáy biển, nguồn gốc của mọi dị năng liên quan đến nước. Hội đồng muốn dùng nó để kiểm soát tất cả chúng ta. Và… em gái anh, cô ấy từng là chìa khóa để mở nó.”

Thiên Vũ cảm thấy máu dồn lên đầu. “Cô nói gì?” Anh tiến tới, nắm lấy vai Hải Lam, ánh mắt bùng cháy. “Thiên Hà liên quan gì đến Huyết Tinh?”

Hải Lam không lùi bước, dù hơi thở cô run rẩy vì sự gần gũi đột ngột. “Tôi sẽ kể anh nghe tất cả… nhưng anh phải tin tôi.”

Trong ánh sáng mờ ảo của hang động, hai người đứng sát nhau, hơi thở hòa quyện. Thiên Vũ cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể Hải Lam, dù cả hai đều ướt sũng. Có gì đó trong ánh mắt cô khiến anh không thể rời mắt – sự kiên cường, nhưng cũng đầy tổn thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×