dấu vết dưới biển sâu

Chương 14: Lời Nguyền Của Huyết Tinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Huyết Tinh lơ lửng trong không gian, ánh sáng đỏ rực của nó như máu, chiếu lên khuôn mặt Hải Lam, làm nổi bật vẻ đẹp mong manh nhưng kiên cường của cô. Thiên Vũ ôm cô, cảm nhận cơ thể cô run rẩy dưới tác động của Huyết Tinh. Anh muốn kéo cô ra, nhưng ánh mắt cô ngăn anh lại. “Nếu tôi không làm, chúng ta sẽ không bao giờ thắng,” cô thì thầm.

Hắc Dương, đứng cách đó không xa, cười lạnh. “Mày nghĩ mày có thể kiểm soát Huyết Tinh? Ngay cả tao cũng phải trả giá để chạm vào nó.” Hắn giơ tay, một luồng nước áp suất cao bắn ra, nhắm vào Hải Lam. Thiên Vũ phản xạ nhanh, tạo một bức tường nước chặn lại, nhưng anh cảm thấy dị năng của mình yếu đi, như thể Huyết Tinh đang hút sức mạnh của họ.

Kình Phong lao vào, vung trident tạo một vụ nổ sóng xung kích, làm rung chuyển cả hang động. “Thiên Vũ, mang con nhỏ đi!” gã hét lên, đối đầu trực diện với một dị năng giả của Hội đồng. Nhưng đội của Hắc Dương quá đông, và họ đang bị bao vây.

Hải Lam, dù kiệt sức, vẫn chạm vào Huyết Tinh. Một luồng năng lượng đỏ rực chạy qua cơ thể cô, khiến cô hét lên, cơ thể bắt đầu tan biến thành nước. Thiên Vũ cảm thấy tim mình như ngừng đập. “Hải Lam, dừng lại!” anh gào lên, lao tới ôm cô, bất chấp luồng năng lượng đốt cháy da anh.

Cô quay lại, ánh mắt xám bạc đầy đau đớn nhưng cũng tràn ngập tình cảm. “Anh… là lý do tôi chiến đấu,” cô nói, giọng run rẩy. Cô kéo anh vào một nụ hôn, môi cô lạnh nhưng mãnh liệt, như thể muốn khắc sâu khoảnh khắc này vào tâm trí. Thiên Vũ đáp lại, ôm cô chặt, cảm nhận từng giọt nước từ cơ thể cô hòa vào anh, như hai dòng nước quấn quýt không rời.

Nụ hôn của họ như một lời hứa, nhưng Huyết Tinh không tha thứ. Một luồng sáng đỏ rực bùng lên, đẩy cả hai ngã ra. Hải Lam ngã vào lòng Thiên Vũ, cơ thể cô dần trở lại hình người, nhưng yếu ớt hơn bao giờ hết. “Tôi… đã phá được lời nguyền,” cô thì thầm. “Huyết Tinh… giờ là của anh.”

Thiên Vũ nhìn viên đá, cảm nhận sức mạnh của nó. Anh biết, nếu chạm vào, anh có thể tiêu diệt Hắc Dương, nhưng cái giá có thể là cả hai người họ. Anh ôm Hải Lam chặt hơn, cảm nhận hơi ấm từ cô, dù cơ thể cô lạnh như nước biển. “Tôi không cần Huyết Tinh,” anh nói, giọng khàn khàn. “Tôi chỉ cần cô.”

Hắc Dương lợi dụng lúc họ yếu thế, lao tới gần Huyết Tinh. “Nó là của tao!” hắn gầm lên, giơ tay chạm vào viên đá. Nhưng ngay khi hắn làm thế, một luồng năng lượng đỏ rực bùng lên, bao lấy hắn. Hắc Dương hét lên, cơ thể hắn rung chuyển, như thể Huyết Tinh đang trừng phạt kẻ không xứng đáng.

Thiên Vũ kéo Hải Lam lùi lại, bảo vệ cô khỏi luồng năng lượng. Kình Phong chạy tới, kéo cả hai ra khỏi hang động. “Chạy đi!” gã hét lên. “Hang động sắp sập!”

Họ lặn ra ngoài, vừa kịp thoát trước khi hang động rung chuyển và sụp đổ, chôn vùi Hắc Dương và Huyết Tinh bên trong. Nhưng Thiên Vũ biết, Hắc Dương không dễ chết thế. Hắn sẽ trở lại, và Huyết Tinh vẫn đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×