Cả ba trồi lên mặt biển, con tàu của họ đã bị phá hủy, nhưng Kình Phong tìm được một chiếc thuyền nhỏ từ đống đổ nát của đội tuần tra. Thiên Vũ ôm Hải Lam, cơ thể cô yếu ớt nhưng vẫn sống. Anh kiểm tra hơi thở cô, cảm nhận trái tim cô vẫn đập, dù yếu ớt. “Cô làm tôi sợ chết khiếp,” anh nói, giọng run rẩy, kéo cô vào lòng.
Hải Lam mỉm cười, tay cô chạm vào má anh. “Tôi đã hứa sẽ không chết,” cô thì thầm. “Vì anh.”
Kình Phong, đứng ở mũi thuyền, lắc đầu. “Tụi bây đúng là không có thuốc chữa. Yêu nhau giữa lúc này? Tao chịu thua.” Nhưng ánh mắt gã đầy nhẹ nhõm. Họ đã sống sót, ít nhất là tạm thời.
Thiên Vũ nhìn Hải Lam, ánh mắt anh mềm mại hơn bao giờ hết. “Cô đã phá lời nguyền của Huyết Tinh,” anh nói. “Nhưng tại sao tôi cảm thấy chúng ta chưa xong?”
Hải Lam gật đầu, ánh mắt cô hướng về phía chân trời, nơi Vực Sâu Vĩnh Cửu vẫn ẩn mình trong bóng tối. “Huyết Tinh không bị phá hủy,” cô nói. “Hắc Dương cũng vậy. Hắn sẽ quay lại, và lần này, hắn sẽ nguy hiểm hơn.”
Thiên Vũ nắm tay cô, cảm nhận sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé của cô. “Dù hắn có làm gì, tôi sẽ không để hắn chạm vào cô,” anh nói, giọng kiên định. Anh cúi xuống, hôn cô, nụ hôn chậm rãi nhưng sâu sắc, như thể muốn khắc sâu lời hứa ấy vào tâm hồn họ. Hải Lam đáp lại, tay cô siết chặt áo anh, cơ thể cô dán sát vào anh, như muốn hòa quyện mãi mãi.
Trong ánh sáng mờ ảo của bình minh, trên chiếc thuyền nhỏ trôi giữa đại dương, họ tìm thấy sự an ủi trong nhau. Nhưng Thiên Vũ biết, cuộc chiến chưa kết thúc. Huyết Tinh vẫn ở đó, và bí mật về cái chết của Thiên Hà vẫn chưa được hé lộ hoàn toàn. Anh nhìn Hải Lam, ánh mắt cô lấp lánh như mặt biển, và anh tự nhủ: dù đại dương có nổi sóng, anh sẽ bảo vệ cô, bằng mọi giá.