dấu vết dưới biển sâu

Chương 16: Dòng Sóng Ngầm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc thuyền nhỏ trôi lững lờ giữa đại dương, ánh bình minh yếu ớt chiếu lên mặt nước, tạo nên những mảng sáng lấp lánh như ngọc. Lý Thiên Vũ đứng ở mũi thuyền, ánh mắt xám lạnh nhìn về phía Vực Sâu Vĩnh Cửu, nơi Huyết Tinh và Hắc Dương vừa biến mất trong đống đổ nát của hang động. Anh nắm chặt thiết bị dữ liệu, những dòng thông tin về Huyết Tinh vẫn hiện lên trong đầu anh, nhưng tâm trí anh lại bị chiếm giữ bởi Hải Lam. Cô ngồi ở góc thuyền, mái tóc xanh lam ướt sũng bám vào má, đôi mắt xám bạc mờ đi vì kiệt sức. Hình xăm giọt nước trên cổ tay cô lấp lánh yếu ớt, như một lời nhắc nhở về cái giá cô vừa trả để phá lời nguyền của Huyết Tinh.

Kình Phong, đang kiểm tra động cơ thuyền, phá vỡ sự im lặng. “Tao không tin Hắc Dương chết dễ thế,” gã nói, giọng khàn khàn. “Hắn là loại rắn độc, luôn có cách sống sót. Và Huyết Tinh… thứ đó quá nguy hiểm để bỏ lại.” Gã liếc Thiên Vũ, ánh mắt đầy ý trêu chọc. “Mà này, hai người định yêu đương tới đâu? Tao sắp không chịu nổi cảnh tụi bây dính lấy nhau rồi.”

Hải Lam đỏ mặt, nhưng cô không đáp. Thiên Vũ liếc gã, ánh mắt sắc lạnh. “Im đi, Phong. Nếu mày không giúp được, thì đừng nói.” Nhưng trong lòng anh, lời Kình Phong không hẳn sai. Hải Lam đang dần trở thành một phần không thể thiếu trong anh, và điều đó khiến anh sợ. Anh đã mất Thiên Hà, em gái anh, vì không bảo vệ được cô. Liệu anh có thể bảo vệ Hải Lam, hay cô cũng sẽ trở thành một vết sẹo khác trên trái tim anh?

Hải Lam đứng dậy, bước tới cạnh Thiên Vũ. “Anh đang nghĩ gì?” cô hỏi, giọng dịu dàng. Cô chạm nhẹ vào tay anh, ngón tay cô lạnh nhưng mang lại một cảm giác ấm áp kỳ lạ. “Tôi biết anh lo cho tôi… nhưng tôi không yếu đuối đến thế.”

Thiên Vũ quay lại, nhìn vào mắt cô. Đôi mắt xám bạc ấy như mặt biển, vừa sâu thẳm vừa đầy bí ẩn. “Cô suýt chết,” anh nói, giọng trầm. “Nếu cô tan biến vì Huyết Tinh, tôi…” Anh dừng lại, không muốn nói tiếp. Thay vào đó, anh nắm tay cô, kéo cô sát vào. “Đừng làm tôi sợ thêm lần nữa.”

Hải Lam mỉm cười, tựa đầu vào ngực anh. “Tôi hứa,” cô thì thầm. “Nhưng anh cũng phải hứa… đừng bỏ tôi lại, dù có chuyện gì.”

Khoảnh khắc ấy, giữa đại dương mênh mông, họ như hai kẻ lạc lối tìm thấy nhau. Thiên Vũ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận hơi thở cô hòa quyện với anh. Nhưng trước khi anh kịp sâu hơn, một tiếng nổ vang lên từ xa. Một đội tàu tuần tra của Hội đồng Hải Vương xuất hiện, đèn pha quét thẳng vào thuyền của họ.

“Chết tiệt!” Kình Phong hét lên, nhảy tới động cơ. “Tụi nó tìm được chúng ta rồi!”

Thiên Vũ đẩy Hải Lam ra sau, giơ tay tạo một xoáy nước khổng lồ, chặn đường tàu địch. Nhưng đội tuần tra không đơn giản. Một dị năng giả lao ra từ tàu, tạo một cột nước áp suất cao nhắm vào thuyền. Kình Phong vung trident, tung một vụ nổ sóng xung kích, nhưng chỉ làm tàu địch lệch hướng tạm thời.

Hải Lam hóa thành nước, lướt tới tàu địch, phá hủy đèn pha và một số thiết bị. Nhưng một dị năng giả khác chặn cô, nhốt cô trong một lồng nước áp suất. Thiên Vũ gầm lên, lao tới phá lồng nước, kéo cô ra. “Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng gấp gáp.

Hải Lam gật đầu, nhưng cơ thể cô run rẩy. “Họ… mạnh hơn tôi nghĩ,” cô nói, thở hổn hển. Thiên Vũ ôm cô chặt, cảm nhận nhịp tim cô dưới lớp áo ướt sũng. Anh muốn bảo vệ cô, nhưng kẻ địch không cho anh thời gian.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ tàu tuần tra. “Lý Thiên Vũ, mày không thể chạy mãi.” Đó không phải Hắc Dương, nhưng rõ ràng là một trong những tay sai đắc lực của hắn. “Giao Hải Lam và dữ liệu, hoặc cả lũ mày sẽ bị nhấn chìm.”

Thiên Vũ cười khẩy. “Muốn tao? Tới mà lấy.” Anh giơ tay, tạo một cơn lốc nước khổng lồ, cuốn tàu địch vào. Kình Phong hỗ trợ, tung sóng xung kích, trong khi Hải Lam tấn công từ bên trong, phá hủy động cơ tàu địch. Cuộc chiến diễn ra ác liệt, nhưng cả ba phối hợp nhịp nhàng, cuối cùng đánh chìm tàu tuần tra.

Khi mọi thứ lắng xuống, cả ba kiệt sức, ngồi phịch trên thuyền. Hải Lam tựa vào vai Thiên Vũ, ánh mắt cô mờ đi vì mệt mỏi. “Chúng ta… không thể dừng lại,” cô nói. “Hắc Dương sẽ tìm cách lấy lại Huyết Tinh.”

Thiên Vũ nắm tay cô, ánh mắt kiên định. “Hắn sẽ không chạm được vào cô. Tôi thề.” Anh kéo cô sát vào, hôn cô, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn khắc sâu lời hứa ấy. Hải Lam đáp lại, tay cô siết chặt áo anh, cơ thể cô dán sát vào anh, mang theo hơi ấm giữa cái lạnh của biển đêm. Trong khoảnh khắc đó, đại dương như ngừng trôi, chỉ còn lại hai người họ.

Kình Phong ho khan, phá vỡ không khí. “Tao đi kiểm tra thuyền. Tụi bây… cứ tiếp tục đi.” Gã nhếch mép, rời đi, để lại Thiên Vũ và Hải Lam trong ánh sáng mờ ảo của bình minh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×