dấu vết dưới biển sâu

Chương 17: Bí Mật Của Thiên Hà


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con thuyền tiếp tục hành trình, hướng về một hòn đảo nhỏ mà Kình Phong biết, nơi họ có thể tạm trú và lên kế hoạch. Thiên Vũ ngồi ở đuôi thuyền, mở thiết bị dữ liệu, xem lại những thông tin về Huyết Tinh. Nhưng một hình ảnh khiến anh khựng lại: Thiên Hà, em gái anh, bị trói trong một bể nước, ánh mắt cô đầy đau đớn nhưng cũng tràn ngập quyết tâm. Dòng chữ bên dưới ghi: “Thí nghiệm số 17 – Dị năng thuần khiết.”

Thiên Vũ nắm chặt thiết bị, máu dồn lên đầu. Anh nhớ nụ cười rạng rỡ của Thiên Hà, cách cô từng nắm tay anh, gọi anh là “anh hùng của em.” Nhưng cô đã chết, vì Huyết Tinh, vì Hội đồng Hải Vương. Anh cảm thấy cơn giận trào lên, nhưng cũng có một nỗi đau sâu sắc hơn – cảm giác bất lực khi không cứu được cô.

Hải Lam nhận ra sự thay đổi trong anh. Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh, tay chạm nhẹ vào vai anh. “Thiên Vũ, anh ổn chứ?” cô hỏi, giọng dịu dàng.

Anh không đáp ngay, chỉ đưa thiết bị cho cô. Hải Lam nhìn hình ảnh, ánh mắt cô tối lại. “Tôi… xin lỗi,” cô nói. “Tôi ở trong phòng thí nghiệm đó. Tôi thấy Thiên Hà… cô ấy rất mạnh mẽ. Cô ấy đã phá hủy dị năng của mình để ngăn Hội đồng sử dụng cô ấy.”

Thiên Vũ quay lại, ánh mắt anh bùng cháy. “Sao cô không nói sớm?” anh gằn giọng, nắm lấy vai cô. “Cô biết gì về em gái tôi? Nói hết đi!”

Hải Lam không lùi bước, dù ánh mắt cô đầy đau đớn. “Tôi không nói vì tôi không muốn anh đau thêm,” cô nói. “Thiên Hà là chìa khóa để kích hoạt Huyết Tinh. Dị năng của cô ấy thuần khiết, không bị nhiễm tạp như tôi. Hội đồng muốn dùng cô ấy để kiểm soát tất cả dị năng giả. Nhưng cô ấy chống lại, và… cô ấy đã hy sinh để bảo vệ anh.”

Thiên Vũ cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Anh buông vai Hải Lam, quay đi, cố kìm nén cảm xúc. “Cô ấy chết vì tôi,” anh nói, giọng khàn khàn. “Tôi đáng lẽ phải bảo vệ cô ấy.”

Hải Lam ôm anh từ phía sau, má cô tựa vào lưng anh. “Không phải lỗi của anh,” cô thì thầm. “Thiên Hà muốn anh sống, muốn anh chiến đấu. Và tôi… tôi cũng muốn anh sống.”

Thiên Vũ quay lại, kéo cô vào lòng. Anh hôn cô, nụ hôn mang theo cả nỗi đau và khao khát. Hải Lam đáp lại, tay cô lướt qua ngực anh, kéo mở áo anh. Trong ánh sáng mờ ảo của thuyền, cơ thể họ quấn lấy nhau, như hai dòng nước hòa quyện. Quần áo ướt sũng của Hải Lam dán sát vào da, tôn lên từng đường nét, và Thiên Vũ cảm thấy lý trí mình tan biến. Anh đẩy cô xuống sàn thuyền, môi anh lướt qua cổ cô, cảm nhận nhịp tim cô đập mạnh. “Hải Lam…” anh thì thầm, giọng khàn khàn. “Cô là tất cả những gì tôi còn.”

Cô mỉm cười, kéo anh gần hơn. “Vậy thì đừng buông tôi ra,” cô nói, giọng run rẩy vì cảm xúc. Họ để cảm xúc cuốn trôi, trong không gian chật hẹp của thuyền, giữa đại dương mênh mông. Mỗi cái chạm, mỗi nụ hôn đều như một lời thề – rằng họ sẽ không để mất nhau.

Kình Phong, từ mũi thuyền, lắc đầu. “Tụi bây đúng là không biết chọn thời điểm,” gã lẩm bẩm, nhưng ánh mắt gã đầy ý trêu chọc. Gã quay đi, để lại không gian cho hai người.

Khi họ tách ra, Hải Lam tựa vào ngực Thiên Vũ, hơi thở cô vẫn gấp gáp. “Chúng ta phải tìm Hắc Dương,” cô nói. “Hắn biết về Thiên Hà. Hắn là chìa khóa để hiểu chuyện gì đã xảy ra.”

Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt anh kiên định. “Hắn sẽ trả giá. Vì Thiên Hà… và vì cô.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×