dấu vết dưới biển sâu

Chương 18: Hòn Đảo Bị Lãng Quên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hòn đảo nhỏ hiện ra giữa đại dương, một mảnh đất hoang tàn với những tàn tích của một thành phố cổ. Cây cối mọc um tùm, che phủ những tòa nhà đổ nát, và không khí mang theo mùi muối biển lẫn sự u ám của quá khứ. Kình Phong neo thuyền vào một bãi đá, ánh mắt gã cảnh giác. “Nơi này từng là căn cứ của một nhóm nổi dậy chống Hội đồng,” gã nói. “Nhưng họ đã bị tiêu diệt. Tao không chắc còn gì ở đây, nhưng ít nhất là chỗ trú tạm thời.”

Thiên Vũ giúp Hải Lam lên đảo, tay anh vẫn nắm chặt tay cô, như sợ cô sẽ biến mất. Cô mỉm cười, siết nhẹ tay anh. “Tôi ổn,” cô nói. “Nhưng anh… đừng để Thiên Hà ám ảnh anh mãi. Cô ấy muốn anh sống, không phải chết vì trả thù.”

Thiên Vũ không đáp, nhưng ánh mắt anh mềm lại. Anh biết cô nói đúng, nhưng cơn giận trong anh vẫn cháy bỏng. Anh muốn Hắc Dương phải trả giá, không chỉ vì Thiên Hà, mà vì tất cả những gì Hội đồng đã làm với Hải Lam, với anh, và với vô số dị năng giả khác.

Họ tiến vào một tòa nhà đổ nát, nơi Kình Phong tìm thấy một căn hầm ẩn. Trong hầm, họ phát hiện những thiết bị cũ, bản đồ, và một số ghi chép về Huyết Tinh. Thiên Vũ đọc qua, ánh mắt anh tối lại khi thấy một dòng ghi chú: “Huyết Tinh không chỉ khuếch đại dị năng, mà còn có thể phá hủy chúng. Chỉ một người có dị năng thuần khiết mới có thể kiểm soát nó hoàn toàn.”

Hải Lam nhìn anh, ánh mắt cô đầy lo lắng. “Thiên Hà… cô ấy không phải người duy nhất,” cô nói. “Anh cũng có dị năng thuần khiết, Thiên Vũ. Đó là lý do Hắc Dương săn anh.”

Thiên Vũ nắm chặt tay, cảm nhận dòng nước vô hình xoáy quanh anh. “Nếu tao là chìa khóa, thì tao sẽ dùng chính nó để tiêu diệt hắn,” anh nói, giọng kiên định.

Nhưng trước khi họ kịp lên kế hoạch, một tiếng nổ vang lên. Một đội dị năng giả của Hội đồng xuất hiện, dẫn đầu bởi Hỏa Vân, nữ sát thủ tóc đỏ từ trận chiến trước. Cô ta sống sót, và ánh mắt cô ta đầy hận thù. “Lý Thiên Vũ,” cô ta nói. “Hắc Dương muốn mày chết, nhưng tao muốn tự tay giết mày.”

Cuộc chiến bùng nổ. Thiên Vũ tạo xoáy nước, Kình Phong tung sóng xung kích, và Hải Lam hóa thành nước, tấn công từ mọi hướng. Nhưng Hỏa Vân mạnh hơn họ nghĩ. Cô ta điều khiển hơi nước nóng bỏng, đẩy cả ba vào thế yếu. Thiên Vũ bị một cột hơi nước đánh trúng, ngã xuống, máu rỉ ra từ vai.

Hải Lam hét lên, lao tới chắn trước anh. “Đừng chạm vào anh ấy!” cô gào lên, hóa thành một cơn lốc nước, cuốn lấy Hỏa Vân. Nhưng cô ta phản công, nhốt Hải Lam trong một lồng hơi nước. Thiên Vũ đứng dậy, bất chấp vết thương, phá lồng hơi nước, kéo Hải Lam vào lòng.

“Đừng liều nữa,” anh nói, giọng run rẩy. Anh hôn cô, nụ hôn mãnh liệt, như muốn truyền sức mạnh cho cô. Hải Lam đáp lại, tay cô siết chặt áo anh, cơ thể cô dán sát vào anh, mang theo hơi ấm giữa cái lạnh của chiến trường.

Kình Phong lợi dụng lúc Hỏa Vân phân tâm, tung một vụ nổ sóng xung kích, đẩy cô ta ngã xuống. “Chạy!” gã hét lên. Cả ba lao ra khỏi hầm, trốn vào rừng trên đảo. Nhưng Thiên Vũ biết, Hỏa Vân sẽ không dừng lại, và Hắc Dương đang đến gần hơn bao giờ hết.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×