dấu vết dưới biển sâu

Chương 4: Lời Hứa Dưới Biển Sâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đại dương đêm đen như mực, chỉ có ánh sáng từ những viên đá phát quang dưới đáy biển dẫn đường cho ba người. Lý Thiên Vũ lướt đi trong dòng nước, dị năng của anh tạo thành một luồng chảy mạnh mẽ, đẩy cả nhóm tiến nhanh hơn. Hải Lam, ở dạng nước, hòa mình vào dòng chảy của anh, như một phần không thể tách rời. Kình Phong, với cây trident trong tay, bơi phía sau, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.

Hải Lam đã nói dữ liệu về Huyết Tinh được giấu trong một xác tàu đắm ở rìa Vùng Cấm, một khu vực nguy hiểm nơi Hội đồng Hải Vương thường xuyên tuần tra. Thiên Vũ không hoàn toàn tin cô, nhưng lời nhắc đến Thiên Hà đã chạm vào nỗi đau sâu kín trong anh. Nếu Huyết Tinh thực sự là chìa khóa dẫn đến cái chết của em gái, anh phải có nó, dù cái giá là gì.

“Đằng trước,” Hải Lam tái hợp lại thành hình người, chỉ tay vào bóng dáng mờ ảo của một con tàu đắm khổng lồ, nằm nghiêng trên một rạn san hô. Những mảnh vỡ trôi nổi xung quanh, như ký ức của một thời đại đã sụp đổ. “Dữ liệu nằm trong khoang điều khiển. Nhưng… chúng ta phải cẩn thận. Hội đồng có thể đã đặt bẫy.”

Thiên Vũ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng. “Nếu có bẫy, tao sẽ phá nó.” Anh giơ tay, dòng nước quanh con tàu đắm bắt đầu xoáy nhẹ, như một mạng lưới cảm ứng để phát hiện nguy hiểm.

Kình Phong nhếch mép. “Mày lúc nào cũng tự tin thế, Thiên Vũ. Nhưng con nhỏ này nói đúng. Hội đồng không ngu. Nếu chúng săn nó, chắc chắn đã đoán được nó sẽ quay lại đây.”

Hải Lam liếc Kình Phong, ánh mắt cô thoáng khó chịu. “Tôi không phải ‘con nhỏ’. Và nếu các anh không muốn giúp, tôi sẽ tự đi.”

Thiên Vũ nắm cổ tay cô, ngăn cô lướt đi. “Đừng liều lĩnh. Nếu cô chết, dữ liệu cũng mất. Ở lại sau lưng tôi.”

Hải Lam định phản đối, nhưng ánh mắt Thiên Vũ quá áp đảo. Cô mím môi, gật đầu, nhưng không giấu được chút đỏ mặt khi tay anh vẫn giữ chặt cổ tay cô. Dù chỉ là một cái chạm nhẹ, hơi ấm từ tay anh khiến cô cảm thấy an toàn, một cảm giác cô đã quên từ lâu.

Cả ba lặn sâu hơn, tiến vào xác tàu. Không gian bên trong ngột ngạt, với những hành lang hẹp đầy rong rêu và mảnh vỡ. Thiên Vũ đi đầu, dùng dị năng tạo một luồng nước đẩy những chướng ngại vật ra. Đột nhiên, một tiếng rít vang lên, và một lưới năng lượng xanh lam bùng lên từ sàn tàu, bao vây cả nhóm.

“Bẫy!” Kình Phong gầm lên, vung trident. Một đợt sóng xung kích nổ ra, nhưng lưới năng lượng chỉ rung nhẹ, không vỡ.

Hải Lam lao tới, hóa thành nước để luồn qua lưới, nhưng một luồng điện từ lưới phóng ra, buộc cô phải tái hợp. “Đây là lưới phong ấn dị năng!” cô hét lên. “Hội đồng đã chuẩn bị sẵn!”

Thiên Vũ nghiến răng, cảm nhận dị năng trong cơ thể bị áp chế. Anh giơ tay, cố tạo một xoáy nước, nhưng chỉ có vài giọt nước yếu ớt rơi xuống. “Chết tiệt,” anh lẩm bẩm. “Kình Phong, phá nó!”

Kình Phong gật đầu, dồn toàn lực vào trident. Một vụ nổ sóng xung kích mạnh hơn bùng lên, làm rung chuyển cả con tàu. Lưới năng lượng vỡ tan, nhưng tiếng động đã thu hút sự chú ý. Từ xa, ánh sáng đỏ rực của tàu tuần tra Hội đồng lóe lên.

“Chạy!” Thiên Vũ ra lệnh, kéo Hải Lam lao ra khỏi xác tàu. Nhưng khi cả ba vừa thoát ra, một bóng người xuất hiện, chặn đường họ. Đó là một dị năng giả của Hội đồng, với đôi mắt đỏ rực và mái tóc bạc trắng. Hắn giơ tay, tạo ra một cột nước áp suất cao nhắm thẳng vào Thiên Vũ.

Thiên Vũ đẩy Hải Lam ra, dùng toàn lực tạo một bức tường nước chặn đòn tấn công. Nhưng áp lực quá mạnh, đẩy anh lùi lại, máu rỉ ra từ khóe miệng. “Hải Lam, dữ liệu ở đâu?” anh quát.

“Trong khoang điều khiển, tầng trên!” cô đáp, rồi hóa thành nước, lướt tới kẻ địch. Cô tấn công bằng những mũi dao nước sắc bén, nhưng tên dị năng giả dễ dàng né tránh, phản công bằng một luồng nước xoáy nhốt cô trong đó.

Thiên Vũ lao tới, dùng dị năng phá tan lồng nước, kéo Hải Lam ra. Hai người ngã xuống một góc san hô, hơi thở dồn dập. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau, chỉ cách nhau vài phân. Cơ thể Hải Lam ướt sũng, dán sát vào anh, và ánh sáng từ đá phát quang chiếu lên đôi mắt xám bạc của cô, như một lời mời gọi không lời.

“Anh… ổn chứ?” cô thì thầm, giọng run nhẹ.

Thiên Vũ không đáp, chỉ siết chặt tay cô. “Đừng làm liều nữa,” anh nói, giọng khàn khàn. “Tôi không muốn mất thêm ai.”

Hải Lam đỏ mặt, nhưng trước khi cô kịp nói gì, Kình Phong hét lên: “Tụi bây, lãng mạn sau đi! Tàu tuần tra tới rồi!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×