dấu vết dưới biển sâu

Chương 3: Dấu Vết Trong Ánh Đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hang động dưới biển lấp lánh ánh sáng từ những viên đá phát quang, như thể cả đại dương đang kể lại những bí mật cổ xưa. Thiên Vũ buông vai Hải Lam, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời cô. Có gì đó ở cô gái này khiến anh bất an – không phải vì cô có thể là kẻ thù, mà vì sự gần gũi của cô làm trái tim anh, vốn đã đóng băng từ lâu, khẽ rung động.

“Nói đi,” anh yêu cầu, giọng vẫn lạnh nhưng đã bớt gay gắt. “Huyết Tinh là gì, và tại sao Thiên Hà liên quan đến nó?”

Hải Lam ngồi xuống một tảng đá, ôm lấy đầu gối. Cô kể, giọng trầm và chậm rãi, như sợ đánh thức những ký ức đau đớn. “Hội đồng Hải Vương đã tìm ra Huyết Tinh cách đây hàng chục năm. Nó không chỉ là một viên đá, mà là nguồn năng lượng cổ xưa, có thể khuếch đại hoặc phong ấn dị năng. Nhưng để kích hoạt nó, họ cần một người có dị năng thuần khiết – một người chưa từng bị nhiễm tạp bởi các thí nghiệm của Hội đồng. Em gái anh… cô ấy là một trong số ít người như vậy.”

Thiên Vũ cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Anh nhớ ánh mắt trong veo của Thiên Hà, nụ cười rạng rỡ của cô khi tặng anh chiếc vòng cổ hình con sò. “Và họ đã giết cô ấy vì điều đó?” anh gằn giọng.

Hải Lam lắc đầu. “Không hẳn. Họ muốn giữ cô ấy sống để tiếp tục thí nghiệm, nhưng cô ấy chống cự. Cô ấy… đã tự phá hủy dị năng của mình để ngăn họ. Tôi ở đó, trong phòng thí nghiệm. Tôi thấy tất cả.”

Kình Phong, vốn đang im lặng, bỗng lên tiếng. “Vậy sao mày trốn được? Nếu mày quan trọng thế, tại sao Hội đồng lại để mày chạy thoát?”

Hải Lam cười nhạt, ánh mắt đượm buồn. “Vì tôi không quan trọng với họ nữa. Dị năng của tôi – hóa thành nước – là sản phẩm của thí nghiệm thất bại. Họ nghĩ tôi vô dụng, nên khi tôi trốn, họ không đuổi theo ngay. Nhưng khi tôi lấy cắp dữ liệu về Huyết Tinh, họ bắt đầu săn tôi.”

Thiên Vũ quay đi, cố kìm nén cơn giận. “Vậy mày có dữ liệu đó không? Đưa đây.”

Hải Lam lắc đầu. “Tôi giấu nó ở một nơi an toàn. Nếu anh muốn, tôi sẽ dẫn anh đến đó. Nhưng… tôi cần sự bảo vệ của anh.”

Kình Phong bật cười. “Bảo vệ? Con nhỏ này khôn thật. Thiên Vũ, mày tính sao? Tin nó hay ném nó ra biển?”

Thiên Vũ nhìn Hải Lam, ánh mắt cô không hề dao động. Có gì đó ở cô khiến anh muốn tin, dù lý trí bảo anh rằng đây có thể là một cái bẫy. “Được,” anh nói. “Dẫn tôi đến chỗ dữ liệu. Nhưng nếu cô dám lừa tôi, Hải Lam, tôi thề sẽ khiến cô hối hận.”

Cô gật đầu, đứng dậy. Nhưng khi cô bước tới, chân cô lảo đảo, có lẽ vì kiệt sức sau cuộc chiến. Thiên Vũ theo phản xạ đỡ lấy cô, tay anh chạm vào eo cô. Trong khoảnh khắc đó, cả hai bất động. Cơ thể Hải Lam mềm mại, ấm áp, dù ướt sũng nước biển. Đôi mắt xám bạc của cô nhìn anh, gần đến mức anh có thể cảm nhận hơi thở cô phả vào má.

“Anh… có thể buông tôi ra,” Hải Lam nói nhỏ, nhưng giọng cô run nhẹ, không phải vì sợ, mà vì một cảm xúc khác. Thiên Vũ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng anh nhanh chóng buông tay, quay đi để giấu sự bối rối.

“Đi thôi,” anh nói, giọng khô khốc. “Chúng ta không có thời gian.”

Kình Phong nhìn cả hai, nhếch mép. “Hài hước thật. Mới gặp mà đã thế này rồi. Coi chừng yêu nhau thật đấy.”

Hải Lam đỏ mặt, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hóa thành nước và lướt ra khỏi hang động. Thiên Vũ và Kình Phong theo sau, lặn sâu vào bóng tối của đại dương, nơi những bí mật chết chóc đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×