dấu vết dưới biển sâu

Chương 7: Đối Đầu Hắc Dương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hắc Dương đứng trên bệ nước, ánh mắt hắn như xuyên thấu tâm can Thiên Vũ. “Mày giống em gái mày,” hắn nói, giọng đầy mỉa mai. “Cứng đầu, nhưng vô dụng.”

Lời nói của hắn như một lưỡi dao đâm vào tim Thiên Vũ. Anh gầm lên, dồn toàn bộ dị năng vào một đòn tấn công. Một xoáy nước khổng lồ cuốn lấy Hắc Dương, nhưng hắn chỉ cười, giơ tay hóa giải nó dễ dàng. “Mày nghĩ mày có thể chống lại ta? Ngay cả Thiên Hà cũng thất bại.”

Thiên Vũ cảm thấy máu sôi lên. Anh lao tới, bất chấp Kình Phong hét lên ngăn cản. Nhưng Hắc Dương nhanh hơn, một cột nước áp suất cao đánh trúng ngực anh, đẩy anh đâm sầm vào mạn tàu. Máu phun ra, nhưng anh vẫn đứng dậy, ánh mắt bùng cháy.

Hải Lam hóa thành nước, lao tới chắn trước Thiên Vũ. “Đừng, anh sẽ chết!” cô hét lên, rồi tấn công Hắc Dương bằng những mũi dao nước sắc bén. Nhưng Hắc Dương chỉ phẩy tay, nhốt cô trong một lồng nước áp suất.

“Hải Lam!” Thiên Vũ hét lên, lao tới phá lồng nước. Anh ôm cô vào lòng, cảm nhận cơ thể cô run rẩy. “Đừng làm liều,” anh thì thầm, giọng đầy lo lắng.

Hắc Dương cười lớn. “Tình cảm, thật cảm động. Nhưng cả hai đứa mày sẽ chết ở đây.”

Kình Phong nhảy vào, vung trident tạo một vụ nổ sóng xung kích, làm Hắc Dương lùi lại. “Thiên Vũ, mang con nhỏ đi! Tao giữ chân hắn!”

Thiên Vũ không muốn bỏ lại Kình Phong, nhưng Hải Lam đang yếu dần trong tay anh. Anh cắn răng, kéo cô lặn xuống, trốn vào một khe nứt dưới đáy biển. Hắc Dương không đuổi theo, như thể hắn biết họ không thể chạy xa.

Trong khe nứt, Thiên Vũ đặt Hải Lam xuống, kiểm tra hơi thở cô. Cô tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh. “Anh… sao cứ liều mạng vì tôi?” cô hỏi, giọng yếu ớt.

“Vì cô là cơ hội duy nhất để tao trả thù,” anh đáp, nhưng cả hai đều biết đó không phải sự thật. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận sự ấm áp của cô giữa làn nước lạnh. “Nghỉ đi. Tao sẽ không để cô chết.”

Hải Lam nắm tay anh, kéo anh gần hơn. “Nếu chúng ta chết… ít nhất hãy để tôi cảm nhận anh thêm lần nữa.” Cô hôn anh, và trong bóng tối của khe nứt, cả hai để cảm xúc cuốn trôi. Quần áo ướt sũng rơi xuống, cơ thể họ quấn lấy nhau, như hai dòng nước hòa quyện, mãnh liệt và dịu dàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×