dấu vết dưới biển sâu

Chương 9: Hành Trình Vào Vực Sâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Biển đêm tĩnh lặng, nhưng sự tĩnh lặng ấy chỉ là lớp vỏ che giấu cơn bão đang đến. Lý Thiên Vũ đứng ở mũi con tàu nhỏ mà Kình Phong đã “mượn” từ một đội buôn lậu. Con tàu cũ kỹ, động cơ rên rỉ mỗi khi sóng đập, nhưng đủ để đưa họ đến Vực Sâu Vĩnh Cửu – nơi Huyết Tinh được cho là đang ẩn giấu. Thiên Vũ nắm chặt thiết bị chứa dữ liệu về Huyết Tinh, ánh mắt anh sắc lạnh, nhưng trong lòng là một cơn sóng ngầm của cảm xúc lẫn lộn.

Hải Lam ngồi ở một góc tàu, ôm lấy đầu gối, ánh mắt cô dán vào mặt biển đen kịt. Hình xăm giọt nước trên cổ tay cô lấp lánh yếu ớt, như thể phản ánh sự kiệt sức của cô sau những trận chiến liên tiếp. Thiên Vũ liếc nhìn cô, nhớ lại khoảnh khắc trong khe nứt dưới biển, nơi cơ thể cô hòa quyện vào anh như sóng ôm lấy bờ. Anh lắc đầu, cố xua đi hình ảnh ấy. Bây giờ không phải lúc để cảm xúc lấn át.

Kình Phong, đang điều khiển tàu, bỗng lên tiếng phá vỡ sự im lặng. “Tao cá là tụi Hội đồng đã biết chúng ta đang tới Vực Sâu. Hắc Dương không phải kiểu người ngồi chờ. Mày có kế hoạch gì chưa, Thiên Vũ?”

Thiên Vũ không đáp ngay. Anh mở thiết bị, màn hình holograph hiện lên, hiển thị bản đồ Vực Sâu Vĩnh Cửu – một hẻm núi dưới đáy biển, sâu đến mức ánh sáng không thể chạm tới. Dữ liệu cho thấy Huyết Tinh nằm trong một hang động được bảo vệ bởi một trường năng lượng cổ xưa. “Chúng ta cần phá trường năng lượng đó,” anh nói. “Hải Lam, cô biết gì về nó?”

Hải Lam ngẩng đầu, ánh mắt cô thoáng do dự. “Trường năng lượng đó không chỉ là công nghệ của Hội đồng. Nó… có liên quan đến dị năng của tôi. Khi họ thí nghiệm trên tôi, họ đã cố dùng dị năng của tôi để kích hoạt Huyết Tinh. Tôi nghĩ… tôi có thể phá được nó, nhưng sẽ rất nguy hiểm.”

Thiên Vũ nheo mắt. “Nguy hiểm thế nào?”

Cô mím môi, giọng trầm xuống. “Nếu tôi dùng hết sức, dị năng của tôi có thể mất kiểm soát. Tôi có thể… tan biến hoàn toàn.”

Thiên Vũ cảm thấy lồng ngực thắt lại. “Tan biến?” Anh tiến tới, nắm lấy vai cô, ánh mắt bùng cháy. “Cô định tự sát à? Tôi không cho phép.”

Hải Lam mỉm cười yếu ớt, đặt tay lên tay anh. “Anh quan tâm tôi thật sao, Thiên Vũ? Hay chỉ vì dữ liệu?”

Câu hỏi của cô khiến anh cứng người. Anh muốn nói rằng anh không quan tâm, rằng cô chỉ là công cụ để trả thù, nhưng lời nói mắc kẹt trong cổ họng. Thay vào đó, anh buông vai cô, quay đi. “Cứ làm những gì cô phải làm. Nhưng đừng chết.”

Kình Phong, chứng kiến cảnh đó, bật cười. “Yêu nhau thật rồi, đúng không? Tụi bây làm tao nổi da gà.”

Hải Lam đỏ mặt, nhưng cô không phản bác. Cô đứng dậy, bước tới cạnh Thiên Vũ, giọng cô dịu dàng. “Tôi sẽ không chết. Vì anh… và vì chính tôi.”

Đêm đó, con tàu tiến gần Vực Sâu. Một luồng năng lượng kỳ lạ bắt đầu bao quanh họ, khiến dị năng của cả ba rung động. Thiên Vũ cảm nhận dòng nước quanh mình trở nên khó kiểm soát, như thể đại dương đang chống lại anh. “Có gì đó không ổn,” anh lẩm bẩm.

Đột nhiên, một tiếng nổ vang lên. Một đội tàu tuần tra của Hội đồng xuất hiện từ bóng tối, đèn pha quét thẳng vào con tàu của họ. “Lý Thiên Vũ!” một giọng nói vang lên qua loa. “Mày không thể chạy thoát!”

Thiên Vũ nghiến răng, giơ tay tạo một xoáy nước khổng lồ, đẩy tàu địch lùi lại. Kình Phong vung trident, tạo sóng xung kích hỗ trợ. Hải Lam hóa thành nước, lướt tới tàu địch, phá hủy một số thiết bị trên boong. Nhưng đội tuần tra quá đông, và một dị năng giả mạnh mẽ lao ra, tạo một lồng nước nhốt Hải Lam.

Thiên Vũ hét lên, lao tới phá lồng nước, kéo cô ra. “Cô ổn chứ?” anh hỏi, giọng gấp gáp.

Hải Lam gật đầu, nhưng cơ thể cô run rẩy. “Họ… mạnh hơn tôi nghĩ.”

Kình Phong hét lên: “Rút lui! Chúng ta không đủ sức!” Nhưng trước khi họ kịp trốn, một luồng sáng đỏ rực bắn ra từ tàu địch, đánh trúng con tàu của họ. Tàu rung chuyển, nước tràn vào, và cả ba bị cuốn vào dòng xoáy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×