Phòng tư vấn của anh không giống bất kỳ phòng khám tâm lý nào cô từng bước vào.
Nó không có sofa da màu be tẻ nhạt, không có tranh phong cảnh ảm đạm hay những quyển sách nghiên cứu khô khan. Thay vào đó, nó nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà cổ kính, tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Mùi hương gỗ đàn hương và chút cà phê Espresso nhẹ nhàng lan tỏa, tạo nên một không gian vừa sang trọng, vừa đầy bí ẩn.
Cô, An Chi, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế bành bằng nhung xanh đậm, hai tay đặt gọn gàng trên đầu gối. Chiếc váy dạ hội màu kem nhạt, mái tóc đen mượt được búi cao hoàn hảo, từng nếp gấp trên trang phục đều tuân theo quy tắc. Cô là hình mẫu của sự hoàn hảo vô hồn.
Đối diện cô, Thẩm Diên, người được giới thượng lưu gọi là “Chuyên gia Tâm lý”, mỉm cười. Nụ cười của anh không hề ấm áp, mà mang theo một sự sắc bén, như thể anh đang quan sát một vật thể thí nghiệm đầy thú vị. Anh mặc áo sơ mi đen, cài cúc trên cùng, toát lên vẻ tinh tế nhưng cũng đầy thách thức.
“Cô An Chi, tôi đã đọc hồ sơ của cô,” Thẩm Diên nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói trầm ấm như nhung, nhưng lại ẩn chứa sức nặng của một lời tuyên án. Anh đẩy tập tài liệu về phía cô. “Kết luận: Tê liệt cảm xúc.”
An Chi không nhúc nhích. “Đó là từ ngữ chuyên môn mà gia đình tôi dùng. Tôi gọi đó là ổn định.”
“Ổn định?” Thẩm Diên nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao găm. “Cô 25 tuổi, chưa từng khóc vì đau, chưa từng cười vì vui, chưa từng nổi nóng vì bất công, và chưa từng rung động vì tình yêu. Cô sống theo một hệ thống quy tắc do gia đình tạo ra, một bộ luật không thể phá vỡ. Đó không phải là ổn định, An Chi. Đó là chết dần.”
Cô nắm chặt tay, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên sự bình thản. “Tôi là người thừa kế. Tôi cần sự ổn định. Cảm xúc là sự lãng phí năng lượng, là yếu tố gây rủi ro.”
“Rủi ro,” anh lặp lại, nhếch môi. “Và tôi là người được thuê để dạy cô cách chịu đựng những rủi ro đó. Đúng hơn là, dạy cô cách hư hỏng.”
An Chi ngước nhìn anh, lần đầu tiên sự nghi hoặc hiện lên trong mắt cô. “Tôi không nghĩ ‘hư hỏng’ là một phần của liệu pháp tâm lý.”
“Liệu pháp của tôi là đặc biệt. Nó không dùng thuốc, không dùng lời khuyên sáo rỗng. Nó dùng kinh nghiệm,” Thẩm Diên đứng dậy, chậm rãi bước đến gần cửa sổ. “Gia đình cô muốn cô ‘giải phóng cảm xúc’ để cô có thể chịu đựng áp lực kinh doanh tốt hơn, để cô biết cách giao tiếp với con người. Nhưng tôi thấy, họ chỉ muốn một phiên bản ‘hư’ nhưng vẫn trong tầm kiểm soát.”
Anh quay lại, ánh mắt khóa chặt vào cô. “Tôi thì không quan tâm đến tầm kiểm soát của họ. Tôi chỉ quan tâm đến tầm kiểm soát của cô. Tôi sẽ dạy cô phá vỡ luật lệ cô đã tuân theo bấy lâu nay. Từng chút một.”
Thẩm Diên trở lại bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy mỏng và một cây bút máy. Anh đưa nó cho cô.
“Đây là Hợp đồng Trị liệu Độc quyền,” anh nói. “Nó có một điều khoản đơn giản: Cô phải làm theo tất cả những gì tôi yêu cầu, không cần biết nó điên rồ, phi lý hay vô đạo đức đến mức nào. Tôi là người thầy của cô, cô là học trò của tôi. Trong thời gian này, tôi là luật lệ của cô.”
An Chi đọc lướt qua hợp đồng. Nó gần như trống rỗng, chỉ có một vài câu chữ đơn giản nhưng đầy ẩn ý: “Liệu pháp này yêu cầu sự đầu hàng tuyệt đối về ý chí. Mục đích là khơi dậy những cảm xúc bị cấm đoán. Người học viên phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hành động của mình.”
“Anh không sợ tôi sẽ kiện anh vì lạm dụng tinh thần hay phá hoại nhân phẩm sao?” cô hỏi, giọng nói vẫn điềm tĩnh như đang thảo luận về cổ phiếu.
Thẩm Diên bật cười thành tiếng, âm thanh vang vọng trong phòng. “Cô nghĩ ai đã giới thiệu tôi cho gia đình cô? Họ biết tôi là ai, và họ biết họ đang trả tiền để mua gì. Họ muốn cô hư, An Chi. Nhưng họ không biết, khi cô thực sự học được cách hư, cô sẽ không còn là cô gái ngoan ngoãn trong tầm kiểm soát của họ nữa.”
Anh đặt cây bút xuống, một cử chỉ đầy áp lực. “Hãy nhớ, nếu cô ký, cô sẽ bước vào một trò chơi mà ở đó, chỉ có duy nhất một người chiến thắng.”
An Chi nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt anh sâu hun hút, không đọc được bất kỳ cảm xúc nào ngoài sự tự mãn và hứng thú săn mồi. Cô cảm nhận được một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng—đó là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy có một sự rủi ro thực sự trước mặt, một sự rủi ro không thể tính toán bằng con số.
Và đáng sợ hơn, cô cảm thấy một tia tò mò nhỏ bé, sắc lẻm.
Cô cầm cây bút lên, mùi mực thơm thoảng bay vào không khí. “Mục tiêu của tôi là giải phóng cảm xúc. Mục tiêu của anh là gì, Thẩm Diên?”
“Mục tiêu của tôi?” Anh tiến lại gần, cúi thấp người xuống bàn làm việc, ánh mắt đối diện cô. “Mục tiêu của tôi là tạo ra một kiệt tác. Một cô gái ngoan học được cách nổi loạn, chỉ để độc quyền nổi loạn cho tôi.”
Cô không đáp lại, chỉ ký tên mình lên dòng chữ: An Chi. Chữ ký của cô vẫn ngay ngắn, hoàn hảo, nhưng mang theo một lời cam kết ngầm về sự tan vỡ sắp tới.
Thẩm Diên mỉm cười chiến thắng. Anh cầm tờ giấy lên, đóng dấu lên chữ ký của cô, rồi cất nó vào ngăn tủ khóa.
“Chào mừng đến với khóa học, An Chi,” anh nói. “Bài học số 1 sẽ bắt đầu vào ngày mai. Cô sẽ học cách nói dối.”
Anh nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay. “Bây giờ, cô có mười lăm phút để chuẩn bị. Hãy ra ngoài, gọi điện cho người quản lý của cô, và nói dối họ rằng cô bị ốm, và sẽ không dự tiệc tối nay.”
An Chi đứng dậy. Lòng cô bắt đầu đập nhanh, một cảm giác căng thẳng xa lạ. Cô phải hủy buổi tiệc quan trọng mà gia đình đã sắp xếp cả tháng trời, chỉ vì một lời nói dối vô nghĩa?
“Nếu tôi không làm thì sao?” cô hỏi, giọng nói hơi run rẩy.
Thẩm Diên khóa cửa phòng làm việc, chặn lối ra của cô. Anh áp sát, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi bạc hà và gỗ đàn hương trên người anh.
“Nếu cô không làm, bài học đầu tiên sẽ không phải là một lời nói dối vô hại, mà là một sự trừng phạt,” anh thì thầm vào tai cô, âm thanh như một lời hứa hẹn đầy đe dọa. “Và tôi cam đoan, sự trừng phạt của tôi còn tệ hơn bất cứ cơn đau tinh thần nào cô từng tưởng tượng.”
(Hết Chương 1)