dạy em cách hư

Chương 2: Bài Học Số 1: Nói Dối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi cảm thấy cơ thể mình căng cứng dưới ánh mắt áp bức của Thẩm Diên. Lần đầu tiên, cô không cảm thấy sự trống rỗng quen thuộc, mà là một cơn bão hỗn loạn của sự sợ hãi và kích thích.

“Mười lăm phút bắt đầu từ bây giờ,” Thẩm Diên lùi lại một bước, nhưng vẫn đứng chắn trước cửa. Anh khoanh tay, dáng vẻ cao lớn và uy quyền, như một bức tượng canh gác không gian riêng tư này.

Cô lấy điện thoại ra, ngón tay lướt qua danh bạ tìm số của cô Lưu – người quản lý đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho buổi tiệc tối nay. Cô Lưu là hiện thân của những quy tắc: cứng nhắc, hiệu quả, và không chấp nhận sai sót.

“Không được dùng từ ngữ mơ hồ như ‘hơi mệt’ hay ‘không khỏe’,” Thẩm Diên hướng dẫn, giọng nói gần như ra lệnh. “Cô phải nói một lời nói dối cụ thể, thuyết phục, và phải làm cho cô Lưu hoàn toàn chấp nhận lý do của cô. Nếu cô Lưu nghi ngờ dù chỉ một chút, cô sẽ phải học lại bài học này, với một hình phạt nặng hơn.”

An Chi nuốt nước bọt. Cô chưa bao giờ nói dối ai, kể cả khi còn nhỏ. Sự trung thực là một trong những cột mốc lớn nhất trong ‘Bộ luật An Chi’. Việc phá vỡ nó khiến dạ dày cô co thắt lại.

Cô ấn nút gọi.

“Alo, An Chi? Chiếc váy đã được chuyển đến rồi, chiều nay cô phải…,” Giọng cô Lưu vang lên, đầy vẻ sốt sắng.

An Chi hít một hơi sâu. Cô cảm thấy tim mình đập dồn dập, cảm giác nóng rát lan từ cổ họng lên mặt. Sự kích thích này khiến cô bối rối. Cô không biết đây là cảm xúc gì, nhưng nó mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì cô từng cảm nhận.

“Cô Lưu,” An Chi cố giữ giọng nói bình tĩnh, nhưng âm điệu lại thấp hơn thường lệ. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể tham dự buổi tiệc tối nay.”

“Sao cơ? Có chuyện gì vậy? Bất cứ vấn đề gì cũng có thể giải quyết được mà, An Chi.” Cô Lưu bắt đầu tỏ vẻ khó chịu, như thể cô đang phá hỏng một dự án quan trọng.

Thẩm Diên khẽ nhíu mày, ra hiệu bằng mắt: Cụ thể hơn.

An Chi nhắm mắt lại. Cô nghĩ về những câu chuyện đau ốm cô từng nghe qua phim ảnh. Cô phải làm cho nó nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng không quá khẩn cấp.

“Tôi… tôi nghĩ tôi bị dị ứng hải sản đột ngột, có thể là từ bữa trưa,” cô nói, cố gắng thêm một chút yếu ớt vào giọng. “Mặt và cổ tôi nổi mẩn đỏ rất nhiều, và đang bắt đầu có dấu hiệu sưng. Tôi đã uống thuốc kháng histamine nhưng không có tác dụng. Tôi không thể xuất hiện với bộ dạng này.”

Cô Lưu im lặng một lúc, An Chi có thể nghe thấy tiếng giấy sột soạt ở đầu dây bên kia.

“Dị ứng nghiêm trọng sao?” cô Lưu hỏi, giọng đã dịu lại một chút. “Được rồi, cô nên nghỉ ngơi. Tôi sẽ gọi cho Bác sĩ Trương đến khám cho cô. Cô biết là chúng ta không thể để có bất cứ vấn đề nào về sức khỏe…”

“Không cần đâu, cô Lưu!” An Chi vội vàng cắt lời. Cô biết nếu Bác sĩ Trương đến, lời nói dối sẽ bị lật tẩy ngay lập tức. Đây là một phản xạ tự nhiên của sự sợ hãi.

Thẩm Diên nở nụ cười, lần đầu tiên nụ cười đó chạm đến khóe mắt anh. Anh ra hiệu bằng một cái lắc đầu tinh tế: Không được quá hấp tấp, phải tỏ ra tự nhiên.

An Chi trấn tĩnh lại. “Ý tôi là, tôi chỉ cần nghỉ ngơi và tránh xa ánh sáng. Bác sĩ Trương rất bận rộn, tôi không muốn làm phiền anh ấy vì một vấn đề dị ứng nhỏ. Tôi sẽ gọi lại cho cô vào sáng mai để sắp xếp lại lịch trình.”

Cô Lưu thở dài, chấp nhận. “Được rồi. Hãy giữ ấm. Tôi sẽ gửi thông báo hủy lịch cho đối tác. Cẩn thận nhé, An Chi.”

“Vâng, cảm ơn cô Lưu. Chúc cô một buổi tối tốt lành.”

An Chi cúp máy. Cô dựa lưng vào ghế, thở hắt ra một hơi, như thể vừa chạy một quãng đường dài. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.

“Cô đã làm được,” Thẩm Diên nói. Anh tiến lại gần, cầm lấy một chiếc khăn giấy trên bàn và nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán cô. Hành động đó vừa thân mật một cách đáng sợ, vừa mang tính chất đánh giá.

“Tim cô đập nhanh,” anh thì thầm, ngón tay lướt nhẹ trên thái dương cô. “Cô có cảm nhận được không? Đó là nhịp điệu của sự phản nghịch. Cô vừa phá vỡ một quy tắc cơ bản trong ‘Bộ luật An Chi’ của mình. Cảm giác thế nào?”

An Chi hít sâu, cố gắng ổn định nhịp thở. “Thật… khủng khiếp.”

“Khủng khiếp?” Anh nhướn mày. “Không có chút phấn khích nào sao? Không có một niềm vui nho nhỏ của việc được làm điều mình muốn sao?”

Cô thành thật lắc đầu. “Không. Chỉ có sự căng thẳng và nỗi sợ bị phát hiện. Tôi cảm thấy tội lỗi.”

Thẩm Diên cười. “Tốt. Tội lỗi là một cảm xúc mạnh mẽ. Nhưng cô gái ngoan, bài học của tôi không dừng lại ở cảm giác tội lỗi. Cô phải học cách thưởng thức nó.”

Anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, khoanh chân tao nhã. “Sự căng thẳng cô vừa trải qua là do cô vẫn bám víu vào quy tắc. Để xóa bỏ quy tắc, chúng ta cần một sự khích lệ. Bài học số 1 chưa kết thúc.”

Anh mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đen. Bên trong là một chiếc trâm cài áo hình rắn, được chế tác tinh xảo, đôi mắt đính đá ruby. Nó đẹp một cách quyến rũ, nhưng cũng mang vẻ nguy hiểm.

“Đây là phần thưởng cho thành công của cô,” Thẩm Diên nói, giọng nói đầy quyền lực. “Nói dối là hành vi ‘hư’ đầu tiên của cô. Chiếc trâm này sẽ là vật chứng cho sự nổi loạn đó. Hãy đeo nó, An Chi. Đeo nó dưới lớp áo khoác của cô, ở nơi không ai thấy được, nhưng cô biết nó đang ở đó. Nó sẽ nhắc nhở cô về cảm giác khi cô được phép không ngoan.”

An Chi do dự. Nhận quà từ một chuyên gia trị liệu là điều cấm kị. Nó càng khiến mối quan hệ này trở nên mập mờ. Nhưng chiếc trâm quá đẹp, và nó mang ý nghĩa của một chiến tích.

“Tại sao lại là một con rắn?” cô hỏi.

“Bởi vì nó là biểu tượng của cám dỗ, của sự thay đổi và sự lột xác,” Thẩm Diên nhếch mép. “Nó cũng là lời nhắc nhở rằng, cô đã chính thức nằm trong vòng kiểm soát của kẻ cám dỗ. Đeo nó đi.”

An Chi đưa tay ra. Thẩm Diên không để cô tự cài. Anh lại tiến đến sau lưng cô, mái tóc đen của anh chạm nhẹ vào gáy cô. Anh chậm rãi cài chiếc trâm lên ve áo bên trong chiếc váy của cô, nơi gần nhất với trái tim.

Trong khoảnh khắc đó, sự gần gũi đột ngột khiến An Chi rùng mình. Không phải vì sợ, mà vì một sự rung động không thể gọi tên. Hơi thở ấm áp của anh phả vào cổ cô.

“Cô đã làm rất tốt, An Chi. Cô là một học trò rất nhanh nhạy,” anh thì thầm, giọng nói trở nên thân mật đến mức nguy hiểm. “Hãy tận hưởng tối nay. Hãy tận hưởng cảm giác được hư.”

Anh lùi lại, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng. “Bây giờ, cô có thể về. Chúng ta sẽ gặp lại vào ngày mai để bắt đầu Bài Học Số 2.”

An Chi đứng dậy, cảm giác bối rối và tội lỗi vẫn còn nguyên, nhưng bây giờ, nó hòa lẫn với một sự háo hức kỳ lạ. Cô biết cô đã vượt qua ranh giới, nhưng cô lại muốn biết, ranh giới tiếp theo nằm ở đâu.

Khi cô bước ra khỏi tòa nhà, chiếc trâm rắn lạnh lẽo áp vào ngực cô, như một lời hứa hẹn cấm đoán. Lời nói dối của cô đã mang lại cho cô một buổi tối tự do, nhưng cũng đánh dấu sự khởi đầu của một sự ràng buộc mới, mạnh mẽ hơn nhiều so với bộ luật cũ.

(Hết Chương 2)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×