Sự ám ảnh sau bài học về sự đụng chạm vẫn còn nguyên. An Chi không thể ngừng cảm nhận hơi ấm từ Thẩm Diên. Cô đã cố gắng phân tích cảm giác đó, xếp nó vào một loại cảm xúc cụ thể, nhưng thất bại. Nó là sự pha trộn của sợ hãi, ham muốn, và sự tò mò không thể dập tắt. Cô đang dần trở nên phụ thuộc vào những cú sốc cảm xúc mà anh mang lại.
Ngày hôm sau, khi An Chi đến, Thẩm Diên không ở trong phòng tư vấn. Thay vào đó, cô thấy một phong bì màu kem được dán kín trên bàn.
Bên trong là một tấm thẻ đen sang trọng và một ghi chú viết tay ngắn gọn của Thẩm Diên:
“An Chi thân mến,
Hôm nay, chúng ta sẽ học Bài Học Số 4: Tự do có giới hạn. Quy tắc của cô là một chiếc lồng vô hình. Bài học này, cô sẽ tự mình mở khóa chiếc lồng đó, nhưng theo Luật Lệ của tôi.
Quy tắc của Bài Học Số 4:
1. Lên tầng cao nhất của Tòa nhà X (Địa điểm ghi trên thẻ).
2. Uống thứ gì đó cô chưa bao giờ uống.
3. Làm một việc gì đó hoàn toàn vô nghĩa và nổi loạn (Tùy chọn của cô).
4. Hủy bỏ cuộc gặp mặt quan trọng nhất của cô trong tối nay, mà không cần lý do cụ thể, chỉ vì cô ‘muốn’ thế.
Tôi đang chờ cô ở đó. Cô có hai giờ để chuẩn bị và thực hiện Bài học. Hãy nhớ, sự tự do thực sự chỉ tồn tại trong vòng kiểm soát của tôi. Đừng làm tôi thất vọng.
— Thẩm Diên”
An Chi nhìn tấm thẻ. Đó là một câu lạc bộ đêm sang trọng ở tầng thượng, nơi cô chưa bao giờ đặt chân đến, vì đó là nơi cấm kỵ đối với hình tượng người thừa kế hoàn hảo của cô. Quan trọng hơn, cô phải hủy bỏ buổi họp mặt đầu tư quan trọng với đối tác nước ngoài vào tối nay – một buổi họp đã được lên lịch từ sáu tháng trước, và là một phần thiết yếu trong kế hoạch kinh doanh của gia đình.
Cô run rẩy. Hủy buổi họp đó không chỉ là sự xáo trộn, mà là một sự phá hoại tài chính.
Nhưng lời đe dọa trong ghi chú của anh (“Đừng làm tôi thất vọng”) mạnh mẽ hơn mọi áp lực từ gia đình. Cô cần sự chấp thuận của anh để tiếp tục cảm nhận những cảm xúc này. Cô cần anh.
An Chi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Hai giờ sau, An Chi bước ra khỏi thang máy kính tại Tòa nhà X. Tiếng nhạc điện tử sôi động đập mạnh vào ngực cô. Ánh đèn màu tím và xanh lục lấp lánh trên sàn nhảy. Mọi người đều đang đắm chìm trong men say và sự phóng túng.
Cô tìm thấy Thẩm Diên ngồi ở một góc khuất trên ban công ngoài trời, nơi có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố rực rỡ ánh đèn. Anh vẫn mặc trang phục màu tối đơn giản, nhưng trong bối cảnh này, anh trông giống như một vị vua của bóng đêm, đang chờ đợi tân binh của mình.
“Cô đã đến,” anh mỉm cười, một nụ cười đầy hài lòng. “Tôi biết cô sẽ không làm tôi thất vọng.”
An Chi không đáp lời, cô chỉ cảm thấy căng thẳng. “Tôi phải hủy buổi họp…”
“Trước khi cô hủy bất cứ điều gì, hãy hoàn thành Bài tập 2: Uống thứ gì đó cấm kỵ,” anh chỉ vào chiếc ly Martini màu xanh lục rực rỡ đặt trên bàn. “Đó là Midori Sour. Một loại rượu mạnh và ngọt, không thích hợp với người ngoan ngoãn. Uống đi.”
An Chi cầm chiếc ly lên. Cô chưa bao giờ uống thứ gì nặng hơn rượu vang trắng trong các buổi tiệc xã giao. Cô ngửi thấy mùi cồn nồng nàn. Cô do dự, rồi nhấp một ngụm.
Vị chua, ngọt và cay xộc lên mũi cô. Cô ho nhẹ. Thẩm Diên nhìn cô với sự thích thú.
“Cô không cần phải uống hết,” anh nói, “chỉ cần cảm nhận sự thay đổi trong tâm trí cô.”
Chất cồn ngấm nhanh chóng. Vài phút sau, sự lo lắng của An Chi bắt đầu dịu xuống, được thay thế bằng một sự táo bạo bất thường.
“Bây giờ, hãy gọi điện hủy cuộc hẹn,” Thẩm Diên ra lệnh.
An Chi gật đầu. Cô bước ra khỏi ban công ồn ào, tìm một góc yên tĩnh. Cô gọi cho thư ký của mình.
“Tôi xin lỗi,” cô nói, giọng nói hơi bị ảnh hưởng bởi rượu, nhưng vẫn kiên quyết. “Tôi sẽ không dự buổi họp tối nay. Tôi không cảm thấy thích.”
“Không cảm thấy thích?!” Thư ký cô gần như hét lên. “Đây là buổi họp của Ngài Chen! Kế hoạch hàng triệu đô la…”
“Hủy đi,” An Chi ngắt lời, sự táo bạo được củng cố bởi rượu và sự cho phép của Thẩm Diên. “Tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi muốn một buổi tối của riêng tôi.”
Cô cúp máy trước khi thư ký kịp phản ứng.
Khi quay lại ban công, cô cảm thấy một niềm hân hoan lớn lao, một cảm giác tự do vô bờ bến. Cô đã làm điều không thể tha thứ, và cô cảm thấy vui sướng.
“Phản ứng của cô rất tuyệt vời,” Thẩm Diên đứng dậy, đặt tay lên eo cô, dẫn cô đến mép ban công, nơi họ có thể nhìn thấy đèn xe cộ như những dòng sông ánh sáng phía dưới.
“Tôi… tôi cảm thấy tự do,” cô thừa nhận, tựa vào lan can kim loại lạnh lẽo.
“Tự do là một ảo ảnh tuyệt vời,” anh thì thầm vào tai cô, hơi thở anh nóng rực. “Bây giờ là Bài tập 3. Hãy làm một điều gì đó hoàn toàn vô nghĩa. Một điều gì đó cô sẽ không bao giờ làm nếu cô còn là cô gái ngoan ngoãn.”
An Chi nhìn xuống con phố bên dưới. Cô nhìn lên bầu trời đêm. Cô cảm thấy sự cho phép của anh thấm vào tận xương tủy.
Đột nhiên, cô nhặt ly rượu rỗng của mình, chứa đầy băng đá. Cô giơ tay lên, và ném nó xuống dưới (tất nhiên là xuống một khu vực trống trải, không có người).
Tiếng ly thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ trên mặt đất vang lên rất xa.
Cô quay lại, hơi thở dồn dập. “Tôi đã làm rồi. Hoàn toàn vô nghĩa.”
Thẩm Diên bật cười, một tràng cười hiếm hoi, sảng khoái, khiến cô cảm thấy như cô vừa làm được điều vĩ đại nhất.
“Tuyệt vời, An Chi. Hoàn hảo,” anh kéo cô vào một cái ôm nhẹ. “Cô vừa phá vỡ quy tắc về trách nhiệm, về tài sản, và về danh tiếng. Cô vừa nếm trải Vị Đắng Của Tự Do.”
Nhưng khi anh ôm cô, cô lại cảm nhận được điều gì đó khác.
“Thế là xong rồi sao?” cô hỏi, giọng nói đầy thất vọng.
“Xong rồi,” anh đáp, nhưng không buông cô ra. “Cô có một buổi tối tự do. Cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, An Chi.”
Cô nhìn quanh. Cô có thể nhảy múa, cô có thể uống thêm rượu, cô có thể trò chuyện với ai đó. Nhưng sau khi làm mọi thứ theo luật của Thẩm Diên, sự tự do này bỗng trở nên vô nghĩa nếu không có sự chứng kiến, sự chấp thuận, và sự kiểm soát của anh.
Cô chợt hiểu ra sự thật đáng sợ: Sự tự do của cô chỉ tồn tại khi được anh cho phép, và cô đã hoàn toàn phụ thuộc vào sự cho phép đó.
“Tôi không muốn,” cô thì thầm, ôm chặt lấy anh. “Tôi không muốn sự tự do này. Tôi muốn anh.”
Thẩm Diên siết chặt vòng tay. Anh đã chiến thắng. Sự phụ thuộc đã bắt đầu.
“Tôi biết mà,” anh thì thầm vào tóc cô. “Yêu cầu của học trò là mệnh lệnh của người thầy. Hãy về nhà. Ngày mai, chúng ta sẽ học Bài Học Số 5. Tôi sẽ dạy cô cách giận dữ.”
(Hết Chương 5)