dạy em cách hư

Chương 4: Lần Đụng Chạm Cấm Kị


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi dành cả buổi tối để nhìn chằm chằm vào chiếc kẹp tài liệu mạ vàng. Nó không chỉ là bằng chứng của một hành vi sai trái, mà còn là một chìa khóa mở ra cánh cửa cảm xúc. Cô đã làm được điều không tưởng, và cô được Thẩm Diên thưởng bằng chính vật phẩm đó, đi kèm với một lời hứa hẹn kích thích: Chạm vào nhau.

Trong suốt cuộc đời mình, An Chi luôn duy trì một khoảng cách vật lý và cảm xúc nghiêm ngặt. Sự chạm chán hiếm hoi với người khác thường chỉ là những cái bắt tay lạnh nhạt, chuyên nghiệp. Cô sợ hãi sự thân mật.

Khi cô bước vào phòng tư vấn vào ngày hôm sau, Thẩm Diên đã tắt hết đèn, chỉ để lại ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn sàn đứng cạnh ghế. Căn phòng trở nên mờ ảo, ấm áp và gần gũi hơn.

“Cô có vẻ căng thẳng,” Thẩm Diên nhận xét, giọng nói trầm hơn thường lệ, như thể anh đang cố ý giữ nhịp điệu chậm rãi để tăng thêm sự hồi hộp.

“Tôi không quen với sự thân mật,” An Chi thừa nhận, cô ngồi xuống ghế bành, giữ khoảng cách tối đa.

“Đó là lý do chúng ta có Bài Học Số 3: Chạm vào và cảm nhận,” anh nói. “Liệu pháp của tôi dựa trên sự phá vỡ giới hạn. Cô cần học cách cho phép người khác xâm phạm vào không gian riêng tư của cô, và cô cũng cần học cách xâm phạm không gian của họ.”

Anh bước đến, đứng ngay trước mặt cô. Bóng anh đổ dài, bao trùm lấy cô.

“Hôm nay, không có hợp đồng, không có nói dối, không có ăn cắp. Chỉ có sự tập trung tuyệt đối vào cảm giác,” anh nói. “Giờ đây, tôi không phải là nhà trị liệu của cô. Tôi là người dẫn đường của cô vào vùng đất cấm.”

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Đó là một sự đụng chạm đơn giản, nhưng An Chi cảm thấy như một cú sốc điện. Cô cứng người lại.

“Thư giãn, An Chi,” anh ra lệnh nhẹ nhàng. “Cô đang phản kháng. Cô đang coi đây là một cuộc tấn công. Hãy để tôi dạy cô rằng, sự chạm vào không phải lúc nào cũng là mối đe dọa.”

Ngón cái của anh bắt đầu di chuyển, xoa nhẹ vai cô. Dưới lớp vải dày của chiếc áo sơ mi, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ da thịt anh. Sự căng thẳng dần tan biến, thay thế bằng một cảm giác nhột nhạt, bồn chồn khó tả.

“Đóng mắt lại,” anh yêu cầu.

Cô tuân lệnh. Mất đi thị giác, những giác quan khác của cô trở nên nhạy bén hơn. Cô nghe rõ tiếng hơi thở đều đặn của anh, ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương đặc trưng.

Anh di chuyển bàn tay mình. Chậm rãi, anh lướt qua cánh tay cô, từ vai xuống khuỷu tay, rồi đến cổ tay. Mỗi centimet anh chạm vào đều để lại một dấu vết nóng bỏng.

“Nói cho tôi biết, cô đang cảm thấy gì?” anh hỏi, giọng nói đầy quyền lực.

An Chi cố gắng tập trung. “Nóng… và… bất an.”

“Sự bất an đó là gì? Là cô sợ tôi sẽ làm gì đó với cô, hay cô sợ cô sẽ muốn tôi làm gì đó với cô?”

Câu hỏi của anh xoáy sâu vào tâm trí cô. Cô biết, nỗi sợ lớn nhất của cô không phải là anh, mà là chính cô, là những cảm xúc cô đã cố chôn vùi.

“Tôi… tôi không biết.”

Anh không nói gì, chỉ tiếp tục. Bàn tay anh dịu dàng giữ lấy tay cô. Anh từ từ đan các ngón tay của mình vào các ngón tay cô. Khoảnh khắc mười ngón tay giao nhau, An Chi thở dốc. Đây là sự thân mật mà cô chưa từng cho phép ai.

“Đây là sự kết nối,” anh hướng dẫn. “Nó không phải là tấn công. Nó là cho phép. Cô có thể rút tay ra bất cứ lúc nào, nhưng cô đã chọn ở lại. Vì sao?”

“Vì… tôi muốn biết cảm giác này là gì,” cô lắp bắp.

“Giỏi lắm,” Thẩm Diên khen ngợi, lời khen của anh như một liều thuốc gây nghiện. “Cô đang giải phóng. Bây giờ, đến lượt cô.”

Anh buông tay cô ra, lùi lại một bước, chỉ đứng cách cô một khoảng rất nhỏ. “Bài tập: Cô phải chạm vào tôi ở một nơi không phải là chuyên nghiệp, không phải là xã giao. Cô phải chạm vào tôi ở nơi mà cô nghĩ là cấm kị nhất.”

Căn phòng chìm vào im lặng. An Chi mở mắt ra. Cô nhìn Thẩm Diên. Anh đứng đó, hoàn toàn bất động, như một tác phẩm điêu khắc. Cô biết anh đang chờ đợi, và sự chờ đợi của anh là một áp lực khủng khiếp.

Nơi cấm kị nhất…

Cô nhìn khuôn mặt anh: đôi mắt sâu thẳm, đường quai hàm sắc nét, và đôi môi thường xuyên nở nụ cười thao túng.

An Chi đứng dậy. Cô bước đến gần anh. Cô giơ tay lên, ngón tay run rẩy. Hàng loạt lựa chọn vụt qua đầu: vai, tay, ngực. Tất cả đều quá an toàn.

Cô nhắm mắt lại, đột nhiên hành động theo một bản năng cô chưa từng biết đến.

Ngón tay cô, lạnh lẽo, chạm nhẹ vào quai hàm của anh, rồi lướt xuống, dừng lại ở khóe môi anh. Sự đụng chạm này không mang tính gợi cảm, mà là sự khám phá, sự xâm phạm vào không gian cá nhân nguy hiểm nhất của anh.

Da anh ấm áp, mịn màng, và cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào ngón tay cô.

Thẩm Diên không hề nhúc nhích. Anh hoàn toàn đứng yên, chấp nhận sự kiểm soát tạm thời này của cô. Anh chỉ hơi cúi đầu xuống một chút, như một lời mời gọi không lời.

“Cảm giác thế nào, An Chi?” Giọng anh khàn đặc.

“Mạnh mẽ,” cô thừa nhận, giọng nói thì thầm, lạc đi trong không khí. “Cảm giác như tôi đang nắm giữ một bí mật lớn.”

“Bởi vì cô đang nắm giữ bí mật của tôi,” anh đáp, khẽ nhếch khóe môi ngay dưới ngón tay cô. “Sự cho phép của tôi là bí mật của cô. Hãy nhớ cảm giác này.”

Anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cô, kéo tay cô ra khỏi mặt anh. Cảm giác ấm áp mất đi, để lại sự trống rỗng lạnh lẽo.

“Bài học đã kết thúc,” Thẩm Diên tuyên bố. Anh bật đèn trở lại, ánh sáng chói lòa làm An Chi chớp mắt. “Cô đã làm tốt. Cô đã vượt qua nỗi sợ hãi về sự thân mật vật lý. Nhưng cô gái ngoan à, chạm vào da thịt thì dễ, chạm vào ranh giới tinh thần mới là điều thú vị.”

Anh đi vòng qua bàn làm việc, khôi phục lại vẻ chuyên nghiệp lạnh lùng. “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu chạm vào những cảm xúc cấm kị nhất. Cô sẽ học cách khao khát một thứ gì đó không thuộc về mình.”

An Chi rời khỏi phòng với cảm giác như cô vừa trốn thoát khỏi một vụ đắm tàu. Quai hàm và môi của Thẩm Diên vẫn còn in hằn trên đầu ngón tay cô.

Cô biết cô đã không còn là người phụ nữ vô cảm của Chương 1 nữa. Bây giờ, cô là một người phụ nữ bị ám ảnh bởi sự đụng chạm cấm kị của anh.

(Hết Chương 4)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×