Ánh nắng sớm len lỏi qua tấm rèm lụa dày, rọi vào căn phòng lạnh lẽo. Lam An mở mắt. Cô vẫn nằm sát lưng Hàn Thần, bàn tay rắn chắc của anh đặt hờ trên eo cô. Cảm giác này không hề gợi lên sự lãng mạn, mà chỉ là sự giam cầm, là gông cùm bằng xương thịt. Cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, hành động nhanh đến mức tinh tế, không làm anh tỉnh giấc.
Hàn Thần vẫn ngủ say, gương mặt anh khi ngủ loại bỏ đi lớp băng giá thường thấy, trở nên dịu dàng và hoàn hảo đến mức khiến người ta khó lòng căm ghét. Nhưng Lam An không quên. Cô nhìn vào đường nét hoàn mỹ đó, và hình ảnh công ty cha cô sụp đổ, cùng lời thề trả thù, lại trỗi dậy.
Cô lặng lẽ vào phòng tắm. Khi bước ra, cô thấy Hàn Thần đã tỉnh. Anh đang mặc áo sơ mi trắng, cài từng chiếc cúc một, động tác điềm tĩnh và mạnh mẽ. Cơ bắp lấp ló dưới lớp vải mỏng, vẫn còn vương mùi nước hoa nam tính cô đã ngửi đêm qua.
"Chào buổi sáng, Hàn phu nhân," anh nói, giọng nói hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút men rượu hay sự mệt mỏi nào của đêm khuya.
"Chào Hàn Tổng," Lam An đáp lại bằng giọng điệu lạnh lùng, xa cách. "Tôi đã nói rồi, tôi không nghĩ việc giả vờ ngủ lại là điều khoản vi phạm hợp đồng."
Hàn Thần tiến đến gần, khoảng cách giữa hai người đột ngột bị rút ngắn. Anh đưa tay chạm vào má cô, ngón tay cái lướt nhẹ trên gò má. Lam An cố gắng không nao núng trước cú chạm mang tính sở hữu này.
"Cô không giả vờ," anh thì thầm, ánh mắt sắc bén như tia X nhìn thấu tâm can cô. "Cô cứng người như một khúc gỗ suốt cả đêm. Cô run rẩy, Lam An. Tôi cảm nhận được."
"Đó là phản ứng tự nhiên khi ngủ cùng kẻ thù," cô đáp trả, lùi lại một bước, thoát khỏi tầm tay anh.
Anh cười khẩy, nụ cười đẹp nhưng không chứa đựng chút ấm áp nào, chỉ như một sự thách thức. "Vậy thì cô phải học cách quen thuộc với nó. Tối nay, chúng ta có buổi Dạ Tiệc Công Ty. Cô sẽ ra mắt chính thức với vai trò Hàn phu nhân. Đừng làm tôi mất mặt."
Lam An nhún vai. "Kịch bản thế nào, đạo diễn?"
"Chỉ cần làm tốt vai diễn của cô: một người vợ vừa cưới, say đắm và ngoan ngoãn. Mọi thứ khác, cứ để tôi lo."
Buổi chiều, một đội ngũ stylist và makeup chuyên nghiệp đã đến phục vụ Lam An theo lệnh của Hàn Thần. Họ mang đến những bộ trang phục Haute Couture mới nhất, đồ trang sức kim cương lộng lẫy, và giày cao gót đính đá. Cô nhìn mình trong gương, không nhận ra người phụ nữ lộng lẫy và kiêu sa đang phản chiếu lại. Chiếc váy dạ hội màu xanh Sapphire, được thiết kế tinh xảo, khoe trọn đường cong cơ thể cô, nhưng lại không hề hở hang, giữ được vẻ quý phái lạnh lùng.
Đó là Lam An mà cô từng là, một thiên kim tiểu thư đầy kiêu hãnh. Và đó cũng là Lam An mà cô cần để chiến đấu.
Sáu giờ tối, khi Lam An bước xuống cầu thang, Hàn Thần đã đợi sẵn ở sảnh chính. Hôm nay anh mặc vest đen truyền thống, sơ mi trắng, nhưng chiếc cà vạt lụa được thắt một cách hoàn hảo, làm nổi bật vẻ lịch lãm chết người. Anh ngước nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, Lam An thấy một tia sáng lóe lên trong mắt anh, không phải là sự chiếm hữu, mà là sự kinh ngạc chân thật.
Anh tiến đến, không nói lời nào, chỉ đưa tay ra. Lam An đặt bàn tay mình vào tay anh. Ngay lập tức, anh siết chặt, sức mạnh đó như một lời nhắc nhở: cô là của anh, trong đêm nay.
Dạ tiệc được tổ chức tại Tòa nhà Quốc Hội. Hàng trăm ánh đèn flash lóe lên khi cặp đôi Tổng Giám đốc của H&T Group xuất hiện. Lam An nở một nụ cười hoàn hảo, nụ cười mà cô đã tập luyện hàng nghìn lần trước gương: duyên dáng, e lệ, nhưng đôi mắt vẫn giữ nguyên sự xa cách.
"Lam An, nhìn em trông thật tuyệt vời," Hàn Thần cúi sát tai cô, thì thầm, không để ai nghe thấy, nhưng trước ống kính thì trông như một lời tình tứ.
"Tôi biết ơn sự đầu tư của anh, Hàn Tổng," cô đáp trả cũng bằng một giọng thì thầm lạnh lùng.
Họ bước vào, trở thành tâm điểm của buổi tiệc. Lam An phải đối mặt với hàng loạt những ánh mắt dò xét, ngưỡng mộ, và cả ghen tị. Hầu hết mọi người đều biết về tin đồn kết hôn chớp nhoáng này, và Lam An cần phải xóa tan sự nghi ngờ đó.
Trong số những vị khách, Lam An chạm mặt một gương mặt cũ. Đó là Tống Minh Hằng, một cổ đông lớn và cũng là một đối thủ ngầm của Hàn Thần trong H&T. Anh ta tiến đến, khuôn mặt lộ rõ sự bất ngờ và tò mò.
"Hàn Tổng, xin chúc mừng. Thật bất ngờ khi thấy cô Lam An ở đây," Minh Hằng nói, ánh mắt dán chặt vào Lam An. "Chúng tôi cứ nghĩ cô đã biến mất khỏi giới kinh doanh."
"Hàn phu nhân là kiến trúc sư giỏi nhất mà tôi từng biết," Hàn Thần tuyên bố, vòng tay ôm eo Lam An siết lại, kéo cô gần hơn. "Tôi không chỉ cưới một người vợ, mà còn cưới một đồng minh."
Lam An cảm nhận được sự bảo vệ từ lời nói của anh, một khoảnh khắc ngắn ngủi cô gần như quên mất mối thù của họ.
Minh Hằng nhếch mép, "Đúng là Hàn Tổng. Luôn biết cách tận dụng mọi tài nguyên. Tôi hy vọng Lam An vẫn giữ được ngọn lửa đam mê với kiến trúc, chứ không phải chỉ là chiếc lồng vàng này."
Lam An, không cần Hàn Thần can thiệp, nở một nụ cười tự tin: "Ngọn lửa của tôi không bao giờ tắt, Tống Tổng. Nó chỉ đang chờ đúng thời điểm để thiêu cháy một vài thứ thôi."
Sự sắc sảo bất ngờ của cô khiến Minh Hằng hơi lùi lại. Hàn Thần nhìn cô, nụ cười thoáng qua trong mắt anh.
Sau đó, một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp và quyến rũ tên là Trương Băng, người được đồn đoán là tình nhân cũ của Hàn Thần, tiến đến. Cô ta nhìn Lam An với ánh mắt khinh miệt rõ ràng.
"Thần à, em nghe nói anh kết hôn. Cô gái này... có vẻ thú vị đấy," Trương Băng nói, cố tình dùng giọng thân mật.
Hàn Thần hoàn toàn phớt lờ cô ta. Anh quay sang Lam An, tay anh nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn thẳng vào anh. Môi anh gần đến mức Lam An có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
"Có lẽ tôi nên chứng minh cho mọi người thấy sự thú vị của vợ tôi," anh nói, giọng đủ lớn để thu hút sự chú ý.
Lam An chưa kịp phản ứng, môi anh đã đặt lên môi cô, không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng xã giao, mà là một sự chiếm đoạt công khai và cuồng nhiệt. Anh siết chặt eo cô, buộc cô phải ngả người theo, lưỡi anh không ngần ngại tiến sâu, cuốn lấy cô vào một cơn lốc cảm xúc dữ dội. Đây là một cảnh 18+ ẩn dụ, một sự phô trương quyền lực.
Đám đông hoàn toàn im lặng. Lam An nhắm mắt lại, cô chống cự trong vô vọng, nhưng rồi cơ thể cô lại phản bội lý trí. Cô đáp lại nụ hôn đó bằng sự tức giận và sự giằng xé bên trong. Vị rượu whisky còn sót lại từ đêm qua, kết hợp với hơi ấm và sự kiểm soát của anh, khiến cô choáng váng.
Khi Hàn Thần buông ra, đôi môi Lam An hơi sưng tấy và đôi mắt cô ngập nước vì sự xấu hổ lẫn kích thích.
"Cô ấy là của tôi," Hàn Thần tuyên bố, giọng nói vang vọng khắp khán phòng, vừa là lời cảnh cáo, vừa là lời xác nhận. Anh không nhìn Trương Băng, cũng không nhìn Minh Hằng, mà chỉ nhìn thẳng vào Lam An.
Lam An nhận ra, nụ hôn này không phải dành cho công chúng, mà là một lời cảnh báo riêng tư: Hận thù có thể là thép gai, nhưng tôi sẽ dùng nó để trói buộc cô vào tôi. Đêm nay, chiến trường đã chuyển từ bàn đàm phán sang phòng ngủ.