dây thép gai dịu dàng

Chương 4: Giao Ước Bằng Lửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc Mercedes lướt đi trong màn đêm tĩnh mịch của thành phố. Khoảng cách giữa Lam An và Hàn Thần trong xe dường như được đong bằng cả một đại dương băng giá. Lam An quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thở cô vẫn còn vương vấn mùi rượu, mùi mồ hôi và mùi hương độc đoán của anh từ nụ hôn kinh hoàng kia. Tay cô siết chặt lấy chiếc ví cầm tay, móng tay hằn sâu vào da thịt.

Cô không cần phải quay lại để biết Hàn Thần đang làm gì. Anh vẫn ngồi đó, thẳng tắp, lạnh lùng, như thể nụ hôn vừa rồi chỉ là một động tác xã giao vô nghĩa. Nhưng Lam An biết, đó là sự tuyên bố quyền lực tàn nhẫn nhất.

Khi xe dừng trước Biệt thự Thiên Mệnh, Lam An gần như nhảy ra khỏi xe. Cô bước nhanh vào trong, đi thẳng lên cầu thang, không thèm đợi anh. Cô cần phải tắm rửa, tẩy sạch dấu vết của anh khỏi cơ thể, và quan trọng nhất là, lấy lại sự bình tĩnh của mình.

Cô vừa kịp khóa trái cửa phòng tắm thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra và đóng lại một cách mạnh mẽ.

Lam An đứng dưới vòi sen, nước nóng xả thẳng vào người cô, nhưng dường như không thể làm dịu đi ngọn lửa giận dữ đang cháy bên trong. Cô không còn là Lam An yếu đuối năm năm trước. Cô là người phụ nữ đã ký hợp đồng này, chấp nhận mọi điều khoản, bao gồm cả sự nhục nhã này.

Khi cô bước ra, quấn khăn tắm, Lam An thấy Hàn Thần đang đứng giữa phòng. Anh đã cởi vest, chỉ còn chiếc sơ mi trắng được xắn tay áo lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc, quyền lực. Anh đang mở chiếc tủ kim loại gắn tường. Bên trong không phải là tài liệu mật, mà là một chiếc két sắt. Anh đặt thứ gì đó vào đó, chính là bản hợp đồng hôn nhân của họ.

"Cô đang trì hoãn điều không thể tránh khỏi," anh nói, giọng điệu điềm tĩnh như đang thảo luận về một dự án kinh doanh.

Lam An ném chiếc khăn ẩm lên ghế, bước đến tủ quần áo, lục tìm bộ đồ ngủ. "Nếu anh muốn thực hiện Điều 5, Hàn Tổng, xin hãy dùng lời nói, đừng dùng hành động thô bạo ở nơi công cộng."

"Hành động thô bạo?" Hàn Thần đóng két sắt, xoay người lại. Ánh mắt anh xoáy sâu vào cô, đầy vẻ thách thức. "Đó là cách duy nhất để xác nhận vị trí của cô trước mắt cổ đông, Lam An. Cô muốn sự bảo vệ, và tôi đã cho cô nó. Giờ là lúc cô phải trả giá."

Lam An tiến đến đối diện anh, không hề run sợ. Chiếc khăn tắm bị sự tức giận của cô làm cho gần như tuột xuống. "Giá cả đã được ghi rõ trong hợp đồng, và tôi đã ký. Nhưng tôi không phải là món đồ chơi để anh thích thì khoe, thích thì giấu."

"Món đồ chơi?" Anh cười khẩy. "Cô tự hạ thấp mình quá đấy. Cô là người vợ hợp pháp, Lam An. Và một người vợ phải làm tròn nghĩa vụ của mình."

Hàn Thần bước từng bước nặng nề về phía cô. Mỗi bước chân của anh đều khiến Lam An lùi lại, không phải vì sợ hãi thể xác, mà vì sự áp đảo không thể lý giải trong khí chất của anh. Anh dồn cô vào tường. Lưng cô chạm vào lớp đá cẩm thạch lạnh buốt, nhưng hơi thở cô lại nóng ran.

Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen còn hơi ẩm ướt của cô. Động tác đó lại khiến cô run rẩy hơn cả sự giận dữ.

"Cô là người đã kích hoạt di chúc, Lam An. Cô là người đến gõ cửa phòng tôi," anh thì thầm, giọng nói mang theo sự mị hoặc chết người. "Đừng giả vờ là nạn nhân. Hãy nhìn thẳng vào sự thật: đêm nay, cô muốn điều này nhiều như tôi muốn sự tuân thủ của cô."

"Không bao giờ!" Lam An gầm lên, cố gắng đẩy anh ra.

Nhưng bàn tay anh đã nhanh hơn. Anh siết chặt eo cô, và dùng một tay giữ chặt hai cổ tay cô trên đỉnh đầu. Nụ hôn lần này không còn là sự phô trương trước công chúng nữa. Đó là một sự xâm nhập riêng tư, dữ dội, một sự trừng phạt mang theo dục vọng bị dồn nén.

Lam An vùng vẫy trong vô vọng. Cô cắn vào môi anh, vị máu tanh mặn chát lan ra, nhưng Hàn Thần không hề nao núng. Ngược lại, nó chỉ càng làm bùng lên sự điên cuồng trong anh. Bàn tay anh buông lỏng cổ tay cô, nhưng đã di chuyển xuống phía sau lưng, kéo khóa váy tắm một cách dứt khoát. Chiếc khăn rơi xuống sàn nhà đá hoa cương với một tiếng động nhẹ, và Lam An trần trụi đối diện với anh.

Ánh đèn mờ ảo từ thành phố bên ngoài cửa sổ hắt vào, tạo nên một khung cảnh nửa tối nửa sáng, biến Lam An thành một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc quý, đẹp đến mức nguy hiểm. Hàn Thần nhìn cô, ánh mắt anh không còn sự lạnh lùng thường thấy, mà thay vào đó là sự khao khát cháy bỏng, không thể kìm nén.

"Cô nói muốn thiêu cháy một vài thứ," anh nói, giọng khàn đặc. "Hãy bắt đầu bằng chính ngọn lửa của cô."

Anh bế cô lên, đặt cô xuống chiếc giường rộng lớn, nơi cô đã nằm cứng đờ đêm qua. Giờ đây, chiếc giường đó không còn là nơi nghỉ ngơi, mà là chiến trường cá nhân của hai người. Anh xé toạc lớp áo sơ mi cuối cùng, cơ thể vạm vỡ, rắn chắc của anh đổ ập xuống cô như một ngọn núi lửa.

Mọi giới hạn bị phá vỡ. Lam An cố gắng duy trì lớp vỏ bọc thù hận, nhưng sự đụng chạm da thịt trần trụi, mạnh mẽ và thô bạo của anh đã làm tan chảy lớp băng đó. Anh không dịu dàng, anh chiếm lấy, như thể anh đang đòi lại tất cả những gì anh tin là của mình. Nhưng chính trong sự chiếm đoạt đó, lại có một sự bối rối, một sự phụ thuộc khó cưỡng. Cô không thể phủ nhận sự cộng hưởng mạnh mẽ đang chạy dọc cơ thể mình.

Sáng hôm sau, Lam An thức dậy trước. Bên cạnh cô, Hàn Thần đã rời đi. Chiếc giường đã được dọn dẹp gọn gàng, không còn dấu vết của cơn bão đêm qua. Chỉ có một mảnh giấy nhắn đơn giản đặt trên gối: "Ăn sáng và đến công ty đúng giờ. Đừng quên vai trò của cô, Hàn phu nhân."

Lam An ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức và trống rỗng, nhưng trong ánh mắt cô không có nước mắt hay sự hối hận. Cô là người đã lựa chọn con đường này.

"Được thôi, Hàn Tổng," cô lẩm bẩm, cầm mảnh giấy nhắn. "Nếu anh muốn trò chơi này là một hợp đồng, tôi sẽ là đối tác tốt nhất của anh. Nhưng tôi sẽ không bao giờ là người vợ thật sự của anh."

Cô bước xuống giường, nhặt chiếc khăn tắm lên, và bắt đầu chuẩn bị cho ngày đầu tiên của mình với tư cách là vợ của kẻ thù. Cô biết rằng, đây chỉ là một sự hy sinh. Mỗi lần gần gũi này chỉ là chất xúc tác để ngọn lửa trả thù trong cô cháy mạnh mẽ hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×