dây thép gai dịu dàng

Chương 6: Mảnh Vỡ và Lời Thú Tội Nửa Vời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lam An thức dậy với cảm giác đau nhức nhưng tâm trí lại vô cùng tỉnh táo. Cô không hối hận về những gì đã xảy ra trong văn phòng tối qua. Đó là một nước cờ tuyệt vời. Hàn Thần có thể nghĩ anh đã kiểm soát cô, nhưng anh không biết rằng, cô đã dùng chính anh để đốt cháy đi sự nghi ngờ của anh.

Lam An nhìn sang bên cạnh. Hàn Thần vẫn còn nằm đó, tay anh vắt ngang qua eo cô, tựa như một sợi xích vô hình. Gương mặt anh khi ngủ không hề dịu dàng, mà vẫn giữ vẻ căng thẳng, sắc lạnh, như một vị thần quyền lực đang nghỉ ngơi sau trận chiến. Cô cố gắng gỡ tay anh ra, nhưng anh siết chặt hơn.

"Đừng di chuyển," anh ra lệnh, giọng nói khàn đặc, chứng tỏ anh chỉ đang giả vờ ngủ. "Thứ gì đó vừa trốn thoát khỏi tay tôi đêm qua. Cô có biết là gì không, Lam An?"

"Ý anh là sự kiểm soát của anh?" cô lạnh lùng đáp.

Anh bật cười, nụ cười đó ẩn chứa sự nguy hiểm. Anh xoay người, ép cô nằm đối diện. "Không. Đó là giới hạn. Tôi đã nghĩ cô chỉ là một con cừu bị dồn vào đường cùng, nhưng cô là một con rắn. Một con rắn biết cách sử dụng nọc độc quyến rũ."

"Chúng ta đều là những kẻ tham lam, Hàn Tổng. Anh tham lam quyền lực, tôi tham lam cơ hội," Lam An đẩy anh ra. "Giờ thì anh có thể buông tôi ra được không? Tôi có một cuộc họp lúc chín giờ."

"Không cần vội," anh nói, đưa tay vén lọn tóc vương trên mặt cô, động tác này khiến Lam An bất ngờ. "Lam An, cô muốn điều tra Hồ Sơ Cũ, tôi cho cô cơ hội. Nhưng đừng vượt qua ranh giới tôi đã vạch ra. Nếu cô cố gắng tìm kiếm thứ mà cô không nên biết, tôi sẽ không nương tay."

Lời cảnh báo đó, thay vì làm Lam An sợ hãi, lại càng thúc đẩy cô. "Hợp đồng của chúng ta không cấm tôi làm việc. Anh lo lắng quá rồi, Tổng Giám đốc Hàn."

Tại H&T, Lam An vùi đầu vào công việc. Triệu Mẫn luôn theo dõi cô, nhưng Lam An không hề quan tâm. Cô tập trung vào manh mối "Dự án Nước Sạch Z-07" và công ty vỏ bọc của Tống Minh Hằng. Cô sắp xếp một cuộc hẹn với Minh Hằng dưới danh nghĩa "Thẩm định lại các dự án cũ có tiềm năng khởi động lại".

Tống Minh Hằng là một người đàn ông lịch lãm, nhưng ánh mắt anh ta chứa đầy sự khôn ngoan và một chút dâm dục ẩn giấu. Anh ta đón tiếp Lam An tại một nhà hàng sang trọng, với thái độ tán tỉnh lộ liễu.

"Hàn phu nhân, tôi rất vinh dự khi cô chủ động gặp tôi. Cô thực sự là viên kim cương quý nhất mà Hàn Thần đã cất giấu," Minh Hằng nói, nụ cười nham hiểm hiện rõ.

Lam An giữ vẻ chuyên nghiệp và xa cách. "Tống Tổng, tôi đến đây vì công việc. Tôi đang xem xét Hồ Sơ Cũ và nhận thấy 'Dự án Nước Sạch Z-07' có một số điểm mờ ám trong việc chuyển vốn. Tôi cần Tống Tổng làm rõ vai trò của công ty anh trong giai đoạn đó."

Minh Hằng nhấp một ngụm rượu, ánh mắt anh ta sắc bén hơn. "Một dự án từ mười năm trước? Cô quan tâm đến những điều đó làm gì? Đó là lỗi của KTS Thiên Phát cũ, họ quản lý tài chính yếu kém."

"KTS Thiên Phát là công ty của cha tôi. Tôi nghĩ tôi có đủ tư cách để làm rõ điều đó," Lam An đáp trả, đặt mạnh hồ sơ lên bàn.

Minh Hằng đột ngột cúi sát người về phía trước. "Lam An, cô là một người phụ nữ thông minh. Đừng dính vào chuyện của người lớn. Hãy làm tốt vai trò Hàn phu nhân của cô. Nếu cô muốn một giao kèo mới, tốt hơn, với những lợi ích rõ ràng hơn... tôi sẵn lòng giúp cô thoát khỏi chiếc lồng của Hàn Thần."

"Ý anh là sao?"

"Hàn Thần không phải là người cứu rỗi cô. Anh ta là người đã đạp đổ công ty cô đầu tiên, mặc dù anh ta không phải là người duy nhất. Và anh ta đang lợi dụng cô để đánh lạc hướng những đối thủ như tôi. Hãy hợp tác với tôi. Chúng ta có thể đánh bại anh ta, và cô sẽ có lại mọi thứ."

Lời nói của Minh Hằng khiến Lam An choáng váng. Hàn Thần không phải là người duy nhất? Sự thật phức tạp hơn cô nghĩ. Cô đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng. "Tôi sẽ xem xét đề nghị của anh, Tống Tổng. Cảm ơn vì bữa trưa."

Lam An trở về văn phòng với một tâm trạng rối bời. Nếu Tống Minh Hằng nói thật, thì kẻ thù của cô không chỉ là Hàn Thần. Mạng lưới bí mật này còn rộng lớn hơn. Cô cần phải hành động thận trọng.

Tối đó, khi trở về biệt thự, không khí căng thẳng bao trùm. Hàn Thần đang làm việc trong phòng khách. Anh thấy cô bước vào, ánh mắt anh tối lại.

"Cô đã đi đâu?" anh hỏi, không ngước lên khỏi màn hình máy tính.

"Ăn tối với Tống Minh Hằng," Lam An đáp thẳng thắn. Cô quyết định không giấu giếm, vì biết anh sẽ sớm biết. "Đó là một phần của Hồ Sơ Cũ. Anh ta là cổ đông lớn."

Hàn Thần đóng sập máy tính lại, tiếng động vang vọng trong phòng. Anh đứng dậy, bước đến, đầy đe dọa. "Cô biết rõ tôi đã cảnh báo cô đừng lại gần anh ta."

"Anh cảnh báo tôi với vai trò gì? Tổng Giám đốc? Hay là một người chồng giả mạo?" Lam An hỏi ngược lại. "Anh ta đề nghị giúp tôi đánh bại anh. Anh ta nói anh ta không phải là kẻ duy nhất đẩy cha tôi vào chỗ chết. Anh ta muốn tôi hợp tác."

Sự thật phơi bày một cách đột ngột. Hàn Thần không thể che giấu sự tức giận. Anh túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô vào phòng ngủ.

"Cô đang đùa với lửa, Lam An!" Anh đẩy cô xuống giường, mạnh mẽ và thô bạo. "Nếu cô dám tin lời Tống Minh Hằng, cô sẽ phải trả giá đắt hơn những gì cô đã trả đêm qua!"

Anh trừng phạt cô bằng một nụ hôn dữ dội, không còn sự khao khát như đêm qua, mà là sự tức giận và ghen tuông không thể kiểm soát. Anh xé toạc váy áo cô một cách thô bạo, muốn khẳng định quyền sở hữu của mình.

Lam An chống cự, không phải vì sợ hãi, mà vì cô cần anh nói ra sự thật. "Nói cho tôi biết! Tại sao anh không phải là người duy nhất? Ai đứng đằng sau chuyện này?"

Anh dừng lại, hơi thở nặng nhọc. Anh nhìn vào đôi mắt đầy thách thức và đau đớn của cô. Sự giận dữ của anh dịu đi, thay bằng một sự tuyệt vọng khó hiểu.

"Cô không cần phải biết," anh thì thầm, cúi đầu xuống cổ cô, nơi anh hôn nhẹ, không còn là sự chiếm đoạt mà là sự cầu xin. "Chỉ cần ở yên bên tôi, Lam An. Đó là nơi duy nhất cô an toàn."

Giây phút đó, sự thù hận của Lam An bị xáo trộn. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự dịu dàng bên dưới lớp vỏ bọc thép gai của anh. Cô ôm lấy đầu anh, kéo anh lại gần. Hành động thân mật này không còn là vũ khí, mà là một nhu cầu, một sự phụ thuộc lẫn nhau trong vòng xoáy âm mưu này.

Trong khoảnh khắc thân mật và sâu lắng đó, Hàn Thần đã vô tình nói ra một câu, giọng anh nghẹt lại. "Tôi đã cố gắng bảo vệ cô, Lam An. Từ lâu rồi."

Câu nói đó, như một mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn, xuyên thẳng vào trái tim Lam An. Bảo vệ? Điều đó có nghĩa là gì? Cô đã tin rằng anh là kẻ thù, nhưng có lẽ, cả hai chỉ là những con rối trong một trò chơi lớn hơn. Cô đã để anh trừng phạt mình, nhưng giờ đây, cô lại là người chủ động tìm kiếm sự an ủi trong vòng tay kẻ thù. Ranh giới đã hoàn toàn sụp đổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×