dây thép gai dịu dàng

Chương 8: Đồng Minh Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảy giờ sáng. Bàn ăn tại Biệt thự Thiên Mệnh không còn là chiến trường lạnh lẽo. Dù vẫn giữ vẻ ngoài căng thẳng, nhưng giữa Lam An và Hàn Thần đã có một lớp không khí mới: sự đồng lõa. Chiếc khăn trải bàn sang trọng, bộ đồ sứ tinh xảo, tất cả dường như đều là chứng nhân cho giao kèo bí mật vừa được thiết lập trong đêm tối.

Lam An nhìn Hàn Thần. Anh vẫn là Tổng Giám đốc kiêu ngạo, nhưng dưới đôi mắt cô, sự lạnh lùng đó giờ đây mang một màu sắc bảo vệ. Cô nhận ra, mình đã đặt cược tất cả vào sự thật nửa mảnh mà anh vừa thú nhận.

"Kế hoạch của chúng ta là gì?" Lam An hỏi, giọng cô nhỏ và sắc bén, như một lưỡi dao được mài lại.

Hàn Thần đặt tách cà phê xuống, tạo ra một tiếng động nhỏ. "Cô đã biết về Triệu Linh. Cô ta không phải là người đơn giản. Cô ta có liên quan đến một quỹ đầu tư lớn ở nước ngoài, một mạng lưới mà tôi đã cố gắng theo dõi nhiều năm. Triệu Mẫn là em gái cô ta, và tôi tin, cô ta là tai mắt của Triệu Linh ở H&T."

"Vậy tại sao anh vẫn giữ cô ta bên cạnh?"

"Vì tôi cần cô ta để theo dõi động tĩnh của Triệu Linh. Nếu tôi sa thải cô ta, Triệu Linh sẽ biến mất. Giờ đây, chúng ta phải làm một việc: Lam An, cô tiếp tục vai trò Hàn phu nhân của mình, giả vờ tập trung vào Hồ Sơ Cũ. Tôi sẽ sắp xếp cho cô quyền truy cập sâu hơn vào các hệ thống tài chính cũ, nơi Triệu Mẫn có thể đã để lại dấu vết. Nhiệm vụ của cô là tìm ra Triệu Linh đã lấy đi thứ gì của KTS Thiên Phát ngoài tiền bạc."

Lam An gật đầu. "Danh tiếng của cha tôi. Anh ta đã mất hết vì Triệu Linh. Tôi sẽ tìm ra bằng chứng."

Khi họ đến H&T, Lam An giữ thái độ lạnh nhạt và xa cách với Hàn Thần như thường lệ. Tuy nhiên, sự hợp tác ngầm khiến cô hành động tự tin hơn.

Triệu Mẫn bước vào văn phòng Lam An với một chồng hồ sơ. Khuôn mặt cô ta bình tĩnh, nhưng Lam An cảm nhận được sự dò xét.

"Hàn phu nhân, Tổng Giám đốc Hàn yêu cầu cô xem xét báo cáo này trước," Triệu Mẫn nói, đặt một báo cáo tài chính dày cộp xuống bàn. "Có vẻ như cô rất quan tâm đến những hồ sơ mười năm tuổi. Hy vọng nó không làm cô phân tâm khỏi những việc quan trọng hơn."

Lam An nở một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười mà cô chưa bao giờ dùng trước mặt Triệu Mẫn. "Ồ, Triệu thư ký. Chồng tôi luôn biết cách giao việc cho tôi. Tôi nghĩ anh ấy muốn tôi làm quen với lịch sử công ty, bao gồm cả những 'bóng ma' cũ. Nhân tiện, tôi nghe nói Triệu thư ký có một người em gái rất tài giỏi. Cô ấy có làm việc trong ngành tài chính không?"

Triệu Mẫn giật mình, chiếc kẹp hồ sơ trong tay cô ta khẽ rơi xuống bàn. Cô ta cúi xuống nhặt nó, khuôn mặt hơi tái đi.

"Hàn phu nhân nghe nhầm rồi. Tôi chỉ có một mình. Tôi không có em gái," Triệu Mẫn đáp, giọng nói nhanh và gượng ép, lập tức lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Thật sao?" Lam An nói, nhún vai, giả vờ không quan tâm. "Thật tiếc. Nếu cô ấy giỏi như cô, chắc chắn sẽ là một đối thủ đáng gờm. Hay một đồng minh tuyệt vời."

Lam An đã đạt được mục đích. Sự hoảng hốt thoáng qua của Triệu Mẫn là bằng chứng cho thấy Triệu Linh chính là điểm yếu của cô ta.

Buổi chiều, Tống Minh Hằng bất ngờ xuất hiện tại sảnh H&T. Anh ta chặn Lam An khi cô đang đợi thang máy.

"Lam An," Minh Hằng nói, ánh mắt thâm hiểm quét qua cô. "Cô có vẻ đang làm việc quá sức. Hàn Thần chỉ lợi dụng cô thôi. Tôi đã thấy cách anh ta nhìn cô ở bữa tiệc. Đó không phải là ánh mắt của người chồng yêu vợ, mà là ánh mắt của một kẻ kiểm soát."

"Tống Tổng hiểu sai rồi," Lam An giữ bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng. "Tôi là vợ hợp pháp của anh ấy. Việc anh ấy kiểm soát tài sản của tôi là lẽ đương nhiên. Anh ấy rất rõ ràng, tôi thích điều đó."

Minh Hằng nhếch mép, tiến gần hơn. "Anh ta không phải là thánh nhân. Anh ta có quá nhiều bí mật, Lam An. Cô nên nghe lời tôi, hợp tác với tôi. Anh ta sẽ làm hại cô."

Đúng lúc đó, Hàn Thần bước ra khỏi thang máy riêng, ánh mắt anh tối sầm khi thấy Minh Hằng đứng quá gần Lam An. Anh điềm tĩnh bước tới, vòng tay qua vai Lam An một cách mạnh mẽ, kéo cô sát vào mình.

"Tống Tổng, tôi nghĩ Lam An đã nói rõ. Cô ấy là 'tài sản' của tôi, và tôi không thích bất cứ ai chạm vào những gì thuộc về mình," Hàn Thần nói, giọng nói thấp và đầy uy quyền. Sự ghen tuông giả dối (hoặc không giả dối) này khiến Tống Minh Hằng phải lùi lại.

"Hàn Tổng ghen tuông mù quáng quá rồi," Minh Hằng cười mỉa.

"Chỉ với những thứ quý giá," Hàn Thần siết nhẹ vai Lam An, tuyên bố chủ quyền.

Minh Hằng rời đi, nhưng ánh mắt anh ta đầy sự nghi ngờ. Lam An và Hàn Thần duy trì tư thế đó cho đến khi cửa thang máy đóng lại. Vừa vào trong, Lam An gỡ tay anh ra.

"Anh làm quá rồi đấy, Hàn Tổng," Lam An thở dốc.

"Không hề. Tôi đang bảo vệ cô khỏi chính cô," Hàn Thần đáp, giọng anh vẫn còn căng thẳng. "Và tôi không muốn Tống Minh Hằng biết sự thật về mối quan hệ của chúng ta."

"Sự thật nào? Rằng chúng ta đang ngủ với nhau theo hợp đồng? Hay sự thật rằng chúng ta sắp trở thành đồng minh hủy diệt Triệu Linh?"

Hàn Thần không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Tối đó, sau khi ăn tối, Lam An đang làm việc trong văn phòng riêng, nghiên cứu các tài liệu tài chính phức tạp mà Hàn Thần đã cung cấp. Cô đang tìm kiếm sự liên kết giữa quỹ đầu tư nước ngoài và các dự án bí ẩn.

Hàn Thần bước vào, không gõ cửa. Anh mang theo hai ly rượu vang đỏ. Anh đặt một ly xuống bàn cô.

"Uống đi. Cô cần thư giãn," anh nói.

"Tôi không thư giãn được khi mạng lưới thù hận của kẻ thù đang bao vây tôi," Lam An đáp, nhưng vẫn cầm lấy ly rượu.

Hàn Thần dựa vào mép bàn, nhìn cô. "Cô rất giống mẹ cô. Cố chấp và xinh đẹp."

Lam An ngẩng đầu lên, sững sờ. "Anh biết mẹ tôi?"

"Tất nhiên. Tôi đã gặp bà ấy nhiều lần khi còn bé. Cha tôi và cha cô là đối thủ cạnh tranh, nhưng họ cũng là bạn chơi golf. Mẹ cô... là người duy nhất khiến cha cô mỉm cười thật lòng." Anh nói, giọng nói chứa đầy sự hoài niệm bất ngờ.

Lam An chưa bao giờ nghe ai nói về mẹ cô bằng giọng điệu như vậy. Cô cảm thấy một kết nối kỳ lạ với người đàn ông này.

"Vậy anh và tôi đã quen nhau từ nhỏ?"

"Đúng vậy," Hàn Thần gật đầu. "Tôi đã từng muốn... cưới cô."

Lam An suýt đánh rơi ly rượu. "Cái gì?"

"Đừng hiểu lầm," anh vội vàng nói, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng một lần nữa, như một cơ chế phòng vệ tự động. "Đó là chuyện của những đứa trẻ. Tôi chỉ nói ra để cô biết, sự cố chấp của tôi không phải là không có lý do."

Mặc dù anh phủ nhận, nhưng lời thú nhận này đã làm tan chảy một phần lớp băng cuối cùng trong Lam An. Cô cảm thấy bối rối, đau đớn và cả một chút ấm áp. Anh không phải là người lạ. Anh là một phần của quá khứ hạnh phúc đã mất của cô.

Lam An đứng dậy, tiến đến bên anh. Cô chủ động đặt tay lên ngực anh, nơi cô cảm nhận được nhịp tim anh đập mạnh.

"Nếu anh muốn tôi tin tưởng anh, Hàn Thần," cô thì thầm, giọng nói gần như nghẹn lại. "Anh phải cho tôi biết tất cả. Đêm nay, đừng dùng hợp đồng. Hãy dùng sự thật."

Hàn Thần nhìn vào đôi mắt cô, sự giằng xé hiện rõ. Anh đặt ly rượu xuống, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.

"Được. Tối nay, chúng ta sẽ không nói về hợp đồng. Chúng ta sẽ nói về những gì đã bị tước đoạt," anh nói, giọng anh trở nên thô ráp và sâu lắng. "Nhưng trước tiên, tôi cần cô, Lam An. Tôi cần cảm giác này, để biết tôi còn sống."

Anh cúi xuống, hôn cô, nhưng lần này, nụ hôn không phải là sự kiểm soát hay trừng phạt. Đó là một sự giao tiếp đầy khao khát, một sự kết nối cảm xúc đau đớn. Lam An đáp lại, không chống cự, không chiến đấu. Cô cần anh, không chỉ là người bảo vệ, mà là người duy nhất hiểu được nỗi đau mất mát của cô. Cô xé toạc chiếc cà vạt của anh, kéo anh vào phòng ngủ.

Trong đêm đó, không có sự thô bạo, chỉ có sự dịu dàng nguy hiểm. Họ là hai linh hồn bị tổn thương tìm kiếm sự an ủi trong nhau. Hàn Thần kể cho cô nghe về tuổi thơ khó khăn của mình, về những áp lực thừa kế tàn khốc. Anh thú nhận rằng, anh đã theo dõi cô từ xa sau khi KTS Thiên Phát sụp đổ, và khi thấy cô rơi vào tay Tống Minh Hằng, anh đã buộc phải ra tay bằng "Hợp đồng định mệnh" này, để kéo cô vào vùng bảo vệ của mình.

Lời thú tội của anh, xen lẫn trong những hành động thân mật, đã hoàn toàn xóa bỏ ranh giới cuối cùng giữa tình yêu và thù hận. Cô không còn hận anh. Cô yêu anh. Và cô biết, anh cũng đang yêu cô.

Họ đã là đồng minh, nhưng đêm nay, họ đã trở thành một cặp đôi, bị trói buộc bởi một sợi dây thép gai dịu dàng mang tên định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×