Sau những cái chạm ám ảnh và ánh mắt đầy ẩn ý từ Minh Kiệt, Nguyệt An không thể chối bỏ sự thật: mối quan hệ giữa cô và cha nuôi đã vượt ra ngoài khuôn khổ thông thường. Mỗi khi Minh Kiệt ở gần, cô cảm nhận được một luồng điện chạy khắp cơ thể, một sự kích thích mãnh liệt không thể gọi tên. Sự tò mò, xen lẫn sợ hãi và một chút khao khát cấm kỵ, đã bắt đầu nảy mầm trong lòng cô.
Mấy ngày sau, Minh Kiệt bắt đầu thay đổi thói quen. Anh ta không còn dành phần lớn thời gian trong phòng làm việc đóng kín. Thay vào đó, anh ta thường xuất hiện ở những nơi Nguyệt An hay lui tới: thư viện, phòng khách, thậm chí là khu vườn. Anh ta sẽ không nói gì nhiều, chỉ đơn giản là hiện diện, đôi mắt sắc bén luôn dõi theo từng cử động của cô.
Một buổi chiều, Nguyệt An đang chăm sóc những chậu hoa trong vườn, ánh nắng vàng nhạt phủ lên mái tóc cô. Cô cúi người xuống, mái tóc dài buông xõa. Bỗng nhiên, cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng gạt những sợi tóc vương trên vai cô sang một bên.
Nguyệt An giật mình, quay lại. Minh Kiệt đứng ngay phía sau cô, rất gần. Hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào gáy cô, khiến toàn thân cô run rẩy. Anh ta không nói gì, chỉ giữ nguyên tay ở vai cô, ngón cái khẽ vuốt ve làn da trần ở vùng cổ. Đó là một cái chạm kéo dài hơn bình thường, một cái chạm đầy ám muội và thăm dò.
"Ba... ba làm gì vậy ạ?" Nguyệt An khẽ hỏi, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Minh Kiệt khẽ cười, một nụ cười không hề có ý nghĩa của sự giải thích. "Chỉ là tóc con gái vướng víu quá." Giọng anh ta trầm ấm, nhưng lại mang theo một sự thích thú khó tả. Bàn tay anh ta vẫn không rời đi, mà nhẹ nhàng trượt xuống, chạm vào gò má cô, rồi từ từ nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối diện với ánh mắt anh ta.
Đôi mắt Minh Kiệt đen sâu thẳm, như hút lấy linh hồn cô. Trong ánh mắt đó, Nguyệt An không còn thấy sự quan tâm của người cha, mà là một ngọn lửa dục vọng đang cháy âm ỉ, một sự chiếm hữu rõ ràng đến đáng sợ. Cô cảm thấy vùng kín mình khẽ co thắt, một dòng nước ấm nóng khẽ rỉ ra, không thể kiểm soát.
"Nguyệt An," Minh Kiệt thì thầm, giọng anh ta khàn khàn, từng chữ như thấm vào da thịt cô. "Con gái ba... lớn thật rồi." Lời nói đó, cùng với ánh mắt và cái chạm của anh ta, đã phá vỡ hoàn toàn bức tường vô hình giữa họ. Nguyệt An cảm thấy một cơn choáng váng, đầu óc cô quay cuồng.
Cô không biết mình nên phản ứng thế nào. Chạy trốn? La hét? Hay chấp nhận? Bản năng của cô, đáng sợ thay, lại muốn cô chìm đắm vào ánh mắt đó, vào cái chạm đó.
Tối đó, khi Nguyệt An về phòng, cô không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc trong vườn. Cô sờ lên vùng cổ, nơi bàn tay anh ta đã vuốt ve, cảm nhận hơi ấm tưởng tượng còn sót lại. Cô nhìn vào gương, thấy gương mặt mình ửng hồng, đôi mắt lấp lánh sự kích thích và tò mò. Ranh giới giữa cha và con, giữa sự bảo bọc và dục vọng, đã hoàn toàn mờ nhạt.
Nguyệt An biết, cuộc đời cô sẽ không bao giờ trở lại như trước. Cô đang đứng trước một vực thẳm đầy cấm kỵ, và cô cảm thấy mình đang bị kéo xuống, từng chút một, bởi chính người đàn ông mà cô gọi là "ba".