Cái chạm và ánh mắt đầy ám muội của Minh Kiệt trong vườn đã khắc sâu vào tâm trí Nguyệt An. Cô biết, mình không thể quay đầu lại. Mỗi ngày trôi qua, ranh giới giữa tình phụ tử và những ham muốn cấm kỵ càng trở nên mờ nhạt. Nguyệt An bắt đầu sống trong một trạng thái mong đợi, một sự háo hức bệnh hoạn đối với những tương tác với cha nuôi.
Minh Kiệt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, nhưng những "cái chạm vô tình" của anh ta lại ngày càng nhiều hơn, táo bạo hơn. Khi anh ta ngồi cạnh cô trên sofa trong phòng khách, tay anh ta sẽ khẽ chạm vào đùi cô, chỉ một thoáng, rồi nhanh chóng rút đi như chưa từng có chuyện gì. Khi anh ta giúp cô lấy một cuốn sách trên giá cao, cánh tay anh ta sẽ lướt nhẹ qua lưng cô, một cái chạm đủ để Nguyệt An cảm nhận được hơi ấm và sức nặng của cơ thể anh.
Nguyệt An luôn giữ thái độ ngoan ngoãn và im lặng, không hề phản kháng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta khi những cái chạm đó xảy ra, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cơn bão cảm xúc. Tim cô đập thình thịch, hơi thở cô trở nên dồn dập, và vùng kín cô khẽ co thắt, ẩm ướt một cách khó hiểu. Cô vừa sợ hãi, vừa bị kích thích một cách mãnh liệt.
Một buổi tối, Minh Kiệt đang dạy Nguyệt An chơi cờ vua trong thư viện. Anh ta ngồi đối diện cô, ánh đèn bàn hắt xuống tạo nên một vầng sáng ấm áp. Nguyệt An đang suy nghĩ nước cờ thì Minh Kiệt khẽ đưa tay ra, chạm vào ngón tay cô, nhẹ nhàng điều chỉnh quân cờ của cô. Cái chạm này kéo dài hơn bình thường, và anh ta không hề rút tay về ngay. Ngón tay anh ta khẽ vuốt ve mu bàn tay cô, từ từ di chuyển lên cánh tay.
Nguyệt An giật mình. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng toàn thân cô đã bắt đầu run rẩy nhẹ. Cô cảm nhận rõ từng cái chạm của anh ta, từng đường vân trên ngón tay anh ta miết lên da thịt cô. Mắt cô dán chặt vào bàn cờ, nhưng tâm trí cô lại đang quay cuồng với cảm giác tê dại mà anh ta mang lại.
"Nước này đi thế này sẽ tốt hơn, con gái," Minh Kiệt trầm giọng nói, như thể không có gì bất thường. Nhưng bàn tay anh ta vẫn không rời khỏi cánh tay cô, mà nhẹ nhàng vuốt ve lên vai cô, rồi dừng lại ở gáy cô, khẽ day nhẹ.
Cảm giác từ bàn tay anh ta ở gáy khiến Nguyệt An rùng mình dữ dội. Hơi thở cô nghẹn lại trong cổ họng, một tiếng rên khe khẽ suýt chút nữa bật ra. Cô nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác khoái cảm đột ngột dâng trào, lan tỏa khắp cơ thể. Vùng kín cô co thắt dữ dội, và dòng nước tình khẽ rỉ ra, làm ướt đẫm quần lót.
Minh Kiệt khẽ cười, một âm thanh trầm thấp, đầy thích thú. "Con gái đã hiểu chưa?" anh ta hỏi, giọng anh ta mang theo một chút trêu chọc.
"Dạ... dạ, con... con hiểu rồi ạ," Nguyệt An lắp bắp, không dám ngẩng đầu lên. Cô biết, anh ta không chỉ hỏi về nước cờ.
Tối đó, khi Nguyệt An về phòng, cô lập tức chạy vào phòng tắm. Cô cởi bỏ quần áo, soi mình trong gương. Gương mặt cô vẫn còn ửng hồng, đôi mắt lấp lánh một cách kỳ lạ. Cô sờ lên gáy, nơi Minh Kiệt đã day nhẹ, cảm nhận hơi ấm tưởng tượng còn sót lại. Dòng nước ấm nóng chảy xuống, nhưng cô không thể gột rửa đi cảm giác tội lỗi và sự kích thích mãnh liệt đã chiếm lấy tâm trí cô. Nguyệt An biết, những "cái chạm vô tình" này không hề vô tình. Chúng là một phần trong kế hoạch của Minh Kiệt, để từng bước kéo cô vào thế giới cấm kỵ của anh ta, một thế giới mà cô, đáng sợ thay, lại không hề muốn thoát ra.