Những "cái chạm vô tình" của Minh Kiệt đã trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày của Nguyệt An, đẩy cô lún sâu hơn vào mê cung của những cảm xúc cấm kỵ. Cô không còn sợ hãi, mà thay vào đó là một sự mong đợi thầm kín, một sự háo hức bệnh hoạn với mỗi lần anh ta ở gần. Ranh giới giữa cha và con, giữa tình phụ tử và dục vọng, giờ đây đã hoàn toàn tan biến trong tâm trí cô.
Minh Kiệt vẫn duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, uy nghiêm của một doanh nhân thành đạt. Anh ta vẫn gọi Nguyệt An là "con gái", vẫn hỏi han việc học hành của cô. Nhưng trong những khoảnh khắc riêng tư, khi chỉ có hai người, ánh mắt anh ta dành cho cô đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn là ánh mắt của người cha nhìn con, mà là một ánh mắt thèm khát, một sự chiếm hữu rõ ràng, đầy nguy hiểm.
Một buổi tối, Nguyệt An đang xem một bộ phim tài liệu trên tivi ở phòng khách. Cô ngồi trên sofa, co chân lên, áo khoác nhẹ nhàng phủ kín. Minh Kiệt bước vào, không nói gì, chỉ ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện. Anh ta không đọc sách, không làm việc. Anh ta chỉ nhìn cô.
Ánh mắt Minh Kiệt dán chặt vào Nguyệt An, từng chút một, như muốn lột trần cô. Nó không phải là cái nhìn thoáng qua, mà là một sự soi mói chậm rãi, từ mái tóc, xuống gò má, đến đôi môi, và cuối cùng là vóc dáng đang ngày càng trưởng thành của cô. Nguyệt An cảm nhận rõ từng tia nhìn của anh ta, từng cái lướt qua da thịt cô. Tim cô đập thình thịch, hơi thở cô trở nên dồn dập, và một cơn tê dại quen thuộc bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
Cô cố gắng tập trung vào bộ phim, nhưng những hình ảnh trên màn hình trở nên mờ nhạt. Toàn bộ sự chú ý của cô đều đổ dồn vào ánh mắt của Minh Kiệt. Cô không dám đối diện với anh ta, chỉ dám lén lút liếc nhìn qua khóe mắt. Mỗi lần như vậy, cô lại thấy ánh mắt anh ta càng trở nên sâu thẳm và mãnh liệt hơn, như có một ngọn lửa đang âm ỉ cháy.
Minh Kiệt không nói một lời. Sự im lặng của anh ta, cùng với ánh mắt ấy, trở nên áp đảo và ngột ngạt. Nguyệt An cảm thấy vùng kín mình khẽ co thắt, dòng nước tình lại bắt đầu rỉ ra, làm ướt đẫm quần lót. Cô biết, anh ta đang nhìn cô, và cô đang đáp lại anh ta theo một cách mà cả hai đều hiểu rõ, dù không một lời nói nào được thốt ra.
Bỗng nhiên, Minh Kiệt đứng dậy. Anh ta bước đến gần sofa, nhưng không ngồi xuống. Anh ta chỉ đứng ngay cạnh cô, bóng anh ta đổ dài lên người Nguyệt An. Cô cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh ta phả vào đỉnh đầu, mùi hương nam tính đặc trưng của anh ta bao trùm lấy cô.
"Con gái..." Minh Kiệt khẽ thì thầm, giọng anh ta khàn khàn, gần như không thể nghe thấy.
Nguyệt An khẽ rùng mình. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt anh ta. Lần này, cô không trốn tránh. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, thấy rõ sự dục vọng nguyên thủy, sự chiếm hữu không che giấu. Và trong ánh mắt đó, cô cũng thấy sự phản chiếu của chính mình, một Nguyệt An đang chìm đắm trong sự cấm kỵ, một Nguyệt An đã hoàn toàn bị mê hoặc.
Cái nhìn ấy kéo dài, đầy căng thẳng, như một lời giao ước im lặng. Nguyệt An biết, từ giờ trở đi, ánh mắt của Minh Kiệt sẽ không bao giờ giống như trước. Nó là ánh mắt của một kẻ săn mồi nhìn con mồi, của một chủ nhân nhìn vật sở hữu. Và cô, đáng sợ thay, lại muốn được anh ta săn đuổi, muốn được anh ta sở hữu.
Tối đó, Nguyệt An không thể ngủ. Cô nằm thao thức, từng hình ảnh ánh mắt của Minh Kiệt cứ luẩn quẩn trong tâm trí. Cô cảm thấy một sự kích thích liên tục, một sự khao khát cháy bỏng mà cô không thể dập tắt. Cô biết, đây không còn là những cái chạm vô tình. Đây là sự khởi đầu của một điều gì đó còn lớn hơn, sâu sắc hơn, và cấm kỵ hơn rất nhiều.