dây trói máu mủ

Chương 6: Lời Thì Thầm Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh mắt đầy khao khát của Minh Kiệt đêm qua đã gieo vào lòng Nguyệt An một hạt giống dục vọng khó cưỡng. Cô không thể phủ nhận rằng mình đang bị cuốn hút, một cách bệnh hoạn, vào thế giới của cha nuôi. Sự giằng xé giữa luân thường đạo lý và cảm xúc nguyên thủy đang khiến cô dần mất đi lý trí, và cô biết Minh Kiệt đang từng bước dẫn dắt cô.

Mấy ngày sau, bầu không khí trong dinh thự trở nên căng thẳng hơn, nhưng không phải vì sự bất hòa, mà vì một thứ cảm xúc dồn nén, âm ỉ giữa hai người. Minh Kiệt vẫn duy trì khoảng cách vào ban ngày, nhưng sự im lặng của anh ta lại trở nên nặng nề hơn, đầy ẩn ý. Ánh mắt anh ta luôn dõi theo cô, bất cứ khi nào cô lọt vào tầm nhìn của anh.

Đêm đó, Nguyệt An không thể ngủ. Cô nằm trằn trọc trên giường, tâm trí tràn ngập hình ảnh Minh Kiệt. Chiếc váy ngủ lụa mỏng manh cọ xát vào làn da, tạo nên một sự kích thích không ngừng. Cô cảm thấy nóng ran, dù căn phòng vẫn mát mẻ.

Bỗng nhiên, một âm thanh khẽ khàng vang lên. Cánh cửa phòng cô không bị mở toang, mà chỉ khẽ hé, một khe hở nhỏ đủ để ánh sáng yếu ớt từ hành lang len vào. Nguyệt An nín thở, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô biết ai đang ở đó.

Không có tiếng bước chân. Chỉ có sự im lặng bao trùm, một sự im lặng đầy áp lực. Rồi, một giọng nói trầm thấp vang lên, như một tiếng gió thoảng qua khe cửa, nhưng lại như một lời thì thầm bên tai Nguyệt An:

"Con gái... con ngủ chưa?"

Đó là giọng Minh Kiệt. Nó không phải là giọng nói bình thường của anh ta. Nó khàn khàn, đầy mê hoặc và mang theo một sự ám chỉ rõ ràng. Nguyệt An cảm thấy toàn thân run rẩy, một cơn khoái cảm quen thuộc dâng trào. Cô biết anh ta đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa, chờ đợi cô.

Nguyệt An không đáp. Cô cố gắng kìm nén hơi thở, nhưng nhịp tim cô đập quá nhanh, như muốn vỡ tung lồng ngực. Cô cảm thấy một sự mong đợi tột độ, một sự háo hức bệnh hoạn đối với những gì anh ta sẽ làm tiếp theo.

Minh Kiệt lại lên tiếng, lần này giọng anh ta nhỏ hơn, gần như chỉ là một hơi thở:

"Con gái của ba... con có đang khao khát không?"

Câu hỏi đó, đầy trần trụi và táo bạo, như một cú sốc điện chạy dọc cơ thể Nguyệt An. Cô há hốc mồm, nhưng không thể thốt nên lời. Vùng kín cô co thắt dữ dội, dòng nước tình tuôn ra không kiểm soát, làm ướt đẫm ga giường. Cô cảm thấy một sự hưng phấn tột độ, một sự nhục nhã ngọt ngào khi anh ta biết rõ cô đang ở trạng thái nào.

Sự im lặng kéo dài. Minh Kiệt không bước vào. Anh ta chỉ đứng đó, bên ngoài cánh cửa, như đang tận hưởng sự giày vò tâm lý mà anh ta gây ra cho cô. Rồi, anh ta thì thầm lần cuối, giọng nói ấy như một lời hứa, một lời định đoạt số phận:

"Hãy nhớ, con gái... con là của ba. Chỉ là của ba thôi."

Sau câu nói đó, tiếng động khẽ khàng lại vang lên, cánh cửa từ từ khép lại, trả lại căn phòng vào sự tĩnh lặng tuyệt đối. Minh Kiệt đã rời đi.


Nguyệt An nằm đó, thở hổn hển, toàn thân run rẩy. Cô không bật dậy, không chạy trốn. Cô chỉ nằm đó, cảm nhận sự ẩm ướt giữa hai chân, cảm nhận hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể. Những lời thì thầm của Minh Kiệt đã in sâu vào tâm trí cô, không thể xóa nhòa.


Chúng không phải là lời đe dọa, mà là lời khẳng định quyền sở hữu, một lời khẳng định mà cô, đáng sợ thay, lại khao khát được chấp nhận. Cô biết, đây chỉ là sự khởi đầu. Những đêm không ngủ của cô đã chính thức bắt đầu, và cô đã sẵn sàng chìm sâu hơn vào vực thẳm cấm kỵ này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×