Ba ngày sau vụ chém người ở đỉnh Vân Ngọc, Thanh Vân Tông phong bế toàn bộ cấm địa.
trong điện chủ, các trưởng lão họp kín, bày ra mười hai tầng kết giới, huy động toàn bộ lực lượng nội môn lẫn ngoại môn nhằm một mục tiêu duy nhất:
truy bắt Lâm Phong – sống chết không quan trọng.
tông chủ Bạch Vân – người chưa từng lộ diện suốt ba năm qua – chính thức xuất quan, đích thân chỉ huy.
“kẻ này nếu còn sống, Thanh Vân Tông sẽ không còn uy danh. nếu hắn ngã, phải để đầu hắn treo trên Thiên Pháp Tháp làm gương cho muôn đời sau.”
mệnh lệnh ban ra.
một ngày sau, toàn bộ thập đại đường chủ được điều động.
Đường Trảm Ma, Đường Độc Huyết, Đường Thiết Hồn, Đường Truy Ảnh...
từng cái tên là từng cơn ác mộng với đệ tử tông môn.
nhưng chưa kịp hành động… thì máu đã đổ.
…
chạng vạng hôm đó, Đường Trảm Ma – đội tiên phong truy bắt, gồm bốn trưởng lão và năm mươi đệ tử tinh nhuệ, bị phục kích tại rừng Bách Trượng.
không ai sống sót.
trên ngọn cây, một tấm huyết phù dán giữa bầu trời:
"Phản đồ? Không. Ta là thanh lý môn hộ.” – Lâm Phong
…
tối cùng ngày, Đường Độc Huyết tập kết tại đỉnh Bách Hỏa, bị trúng Thất Sát Linh Trận – trận pháp chỉ có trong cấm tàng Hắc Viện. mười ba người chết trong vòng một khắc.
ngay sau đó, ba tòa linh tháp bị đánh sập. hồn đăng của hơn hai mươi trưởng lão tắt cùng lúc.
bóng tối bắt đầu lan khắp Tông Môn.
…
ngày thứ ba.
Lâm Phong xuất hiện công khai trên quảng trường Thập Tông Luyện.
hắn đứng trên cột đá cao nhất, mặc y phục Huyết Sát đen tuyền, sau lưng là một lá cờ máu – khắc biểu tượng của Hắc Viện: một bàn tay xương nắm lấy trái tim đang đập.
hắn không trốn. cũng không ngụy trang.
chỉ đứng đó – như một đế vương bóng tối quan sát bầy sâu kiến gào thét bên dưới.
…
trưởng lão Thanh Dương – tu vi Kết Đan trung kỳ – dẫn đội lao lên.
“Lâm Phong! Quỳ xuống chịu trói!”
hắn không đáp.
chỉ phất tay.
từ sau núi, ba mươi Hắc Viện sát thủ lặng lẽ bước ra – mỗi người cầm một thanh huyết kiếm, ánh mắt không cảm xúc.
ẦM!
máu tung tóe.
năm mươi đệ tử Thanh Vân gục trong ba chiêu. trưởng lão Thanh Dương bị xé đôi thân thể, hồn phách tan biến.
hàng loạt ánh mắt chấn động.
không ai ngờ – Hắc Viện vốn bị nhốt trong Tử Trạch Huyết Hồ suốt bao năm, nay lại đi theo một người… và phản lại tông môn.
…
Tô Linh Nhi xuất hiện.
nàng bước ra giữa máu, kiếm trên tay run rẩy.
“Lâm Phong, ngươi… muốn giết đến bao giờ?!”
hắn nhìn nàng.
“đến khi Thanh Vân Tông quỳ gối, hoặc… khi ta chết.”
“ngươi từng là người của nơi này!”
“và nơi này từng vứt ta như rác.” – hắn đáp, mắt đỏ như máu.
“Lâm Phong… ngươi đang đi con đường không lối về.”
hắn cười nhẹ.
“ta chưa từng tìm đường về. ta chỉ đi tới.”
…
giữa quảng trường, Tông Chủ Bạch Vân hạ lệnh cuối cùng:
“mở Thiên Khí Trận. kẻ nào ngăn, giết không tha.”
một vầng sáng mờ bao phủ cả ngọn núi. trời đất run rẩy. tiếng sấm vang lên từ chín tầng mây.
đó là trận pháp phong thần – từng dùng để trấn áp Yêu Vương.
hắn nhìn lên bầu trời – rồi giơ tay.
ẦM!!
từ người hắn, một luồng khí tức màu vàng kim bộc phát – đè nát linh trận, xé tung sấm sét, cuốn bay đám trưởng lão xung quanh.
cả thiên địa im bặt.
ai cũng đứng lặng – miệng không thể thốt thành tiếng.
Tông chủ thất sắc, lùi nửa bước.
“Đây là… Đế Tôn chi uy.”
Tô Linh Nhi thốt lên, mặt trắng bệch.
ánh mắt Lâm Phong nhìn xuống muôn người:
“ta – Lâm Phong, là Đế Tôn chuyển thế.
nợ máu – trả bằng máu.
cái tên này, từ nay sẽ khắc trong nỗi sợ của các ngươi.”
hắn phất áo, máu bay như tuyết.
rồi quay người – đạp không mà đi, để lại sau lưng một tông môn không ai dám đuổi theo.