Nửa đêm, trời không trăng.
Thanh Vân Tông bao phủ bởi một tầng sương bạc mỏng manh, như một chiếc khăn tang chờ quấn lên xác ai đó.
tại đỉnh Vân Ngọc Phong – nơi chỉ dành riêng cho nữ đệ tử thiên tư cao ngất, một cái bóng đang lặng lẽ đứng dưới gốc đào cổ thụ.
Tô Linh Nhi.
tay nàng run nhẹ, cầm mảnh ngọc truyền âm đang phát ra những hình ảnh cuối cùng còn ghi lại được từ sát trận trong Hắc Viện.
bóng dáng ấy…
kiếm ra tay là máu văng, mắt như vực sâu, mỗi chiêu đều là tuyệt sát, không khoan nhượng, không do dự. Mỗi bước chân hắn bước qua đều là tử thi nằm xuống.
Lâm Phong.
đã không còn là Lâm Phong mà nàng biết.
…
nàng ngồi xuống, ánh mắt xa xăm.
năm xưa, hắn từng là người nàng tin tưởng nhất. cũng từng là người nàng giấu lệnh để cứu mạng, che chở, thậm chí… yêu.
cho đến khi sự thật bị phơi bày – rằng hắn không có thiên phú, không danh vọng, chỉ là một phế vật sống nhờ ân huệ tông môn.
nàng chọn cắt đứt.
một chưởng đánh thẳng vào ngực hắn, đẩy khỏi Vân Đài trước mắt bao người.
hắn từng rơi khỏi vách đá hơn nghìn trượng.
và nàng… tưởng hắn đã chết.
…
“không ai chết thật nếu họ còn oán thù để sống.”
giọng nói trầm thấp ấy vang lên sau lưng nàng – nhẹ như gió, nhưng lại lạnh đến tận tim.
Tô Linh Nhi giật mình quay phắt lại.
dưới tán đào đỏ như máu, Lâm Phong đứng đó – toàn thân đen tuyền, sát khí lượn quanh như sương đêm, ánh mắt bạc sáng rực trong bóng tối.
không một ai hay biết hắn đã đột nhập vào nội môn.
“Lâm Phong…”
nàng gọi tên hắn, nhưng giọng khản đặc.
“ngươi… còn sống.”
“đáng tiếc à?” hắn hỏi lại.
Tô Linh Nhi cắn răng. “ngươi đã giết Thiết Hàn. ngươi còn muốn giết ai nữa?”
Lâm Phong tiến lên một bước.
“ngươi nghĩ chỉ Thiết Hàn đáng chết sao?”
“còn ngươi? ngươi không giết ta sao?” nàng ngẩng đầu, mắt không còn run nữa. “ta từng phản bội ngươi. từng đẩy ngươi xuống vực.”
“ta biết.”
“vậy sao không giết đi?”
Lâm Phong dừng lại.
ánh mắt hắn nhìn nàng như lưỡi dao nhìn cổ con mồi – sắc lạnh, nhưng do dự.
rồi hắn thở dài.
“vì giết ngươi… vẫn chưa đau bằng để ngươi sống tiếp, mà phải **chứng kiến ta giết từng người từng người mà ngươi từng gọi là ‘sư huynh – sư tỷ – tiền bối’.”
“ta muốn ngươi chứng kiến tông môn này… quỳ gối dưới chân kẻ ngươi từng bỏ rơi.”
một cơn gió lạnh thổi qua.
Tô Linh Nhi run bần bật.
hắn đã không còn là Lâm Phong năm xưa. người từng tặng nàng dây buộc tóc, từng dùng thân mình chắn độc chưởng cho nàng, từng gọi nàng là “Linh Nhi tỷ.”
hắn giờ là Diệp Vô Huyết. là kẻ được Hắc Viện phong làm Huyết Sát.
nàng cố siết chặt lòng, rút kiếm.
“ngươi giết thêm một người, ta sẽ là người đầu tiên cản.”
Lâm Phong mỉm cười – nụ cười đau đáu, đầy cay đắng:
“ngươi cản nổi sao?”
Vút!
hắn lướt qua, không tấn công nàng.
mà chém thẳng về phía đỉnh điện sau lưng – nơi hai tên chấp pháp đang lặng lẽ ẩn thân, định phát động linh khí ám sát.
Phập!
hai cái đầu lăn xuống trước khi kịp la lên.
Tô Linh Nhi hoảng hốt.
“ngươi biết từ đầu?”
“chúng là rác. nhưng ngươi… mới là lưỡi dao từng cắm vào tim ta.”
hắn quay đầu, lần cuối nhìn nàng.
“nhưng giờ tim ta đã là đá. dao… đâm vào cũng chỉ sứt mẻ.”
…
hắn lướt đi.
trong màn sương, bóng hắn dần mờ như bóng ma tan vào đêm đen.
Tô Linh Nhi đứng đó, máu của hai tên chấp pháp bắn lên váy trắng như hoa đào vừa nở đã héo.
nàng bật khóc.
“Lâm Phong…”
…
sáng hôm sau, toàn tông chấn động lần nữa.
thêm ba trưởng lão bị mất tích. hai đệ tử chấp pháp chết tại đỉnh Vân Ngọc. một nửa nội môn bị phong tỏa.
cái tên Lâm Phong không còn là lời thì thầm.
nó trở thành cấm ngữ – một cái bóng đen bủa vây cả thiên hạ tu đạo.