ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 11: Thánh Địa Phát Lệnh – Thiên Hạ Tróc Sát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức Thanh Vân Tông bị một người duy nhất chém sạch ba mươi trưởng lão, lộ ra Đế Tôn khí tức, truyền khắp mười ba vực tu tiên trong vòng một đêm.

ở Vân Hải Vực – nơi tọa lạc của Thiên Tâm Thánh Địa, chưởng giáo đích thân triệu tập hội nghị các trưởng lão.

một vị lão giả tóc bạc, khí thế như sông dài, nhìn chằm chằm vào linh phù mới nhận được từ gián điệp ẩn trong Thanh Vân Tông.

“chư vị, nếu tin tức là thật, kẻ mang Đế Tôn khí tức… đã thức tỉnh trong thời đại này.”

trưởng lão Nguyên Bạch nghiêm giọng:

“nhưng hắn là nghịch đồ, giết chóc vô số, lại xuất thân Hắc Viện, bản tính tàn độc.”

người khác cười khẩy:

“nếu là Đế Tôn chuyển thế, thì dù có giết sạch một tông môn, cũng đáng để chúng ta cướp về.”

“nhưng…”

“câm miệng! ai chiếm được hắn, kẻ đó sẽ nắm cơ hội vượt qua giới hạn Kim Đan – Nguyên Anh – Hóa Thần.

cùng lúc đó, tại Thập Phương Ma Tông, thánh chủ Tà Quân ngồi giữa thạch điện, sắc mặt âm trầm.

“Diệp Vô Huyết… Lâm Phong…”

gã bóp nát một viên thạch châu, mắt sáng như máu.

“thằng nhóc này năm xưa từng là cửu đệ tử của ta. tưởng chết rồi, ai ngờ lại là… long ẩn đáy giếng.”

bên cạnh hắn, một nữ ma tu nở nụ cười mị hoặc:

“chúng ta nuôi nó, giờ thiên hạ sợ nó, chẳng phải đáng tự hào sao?”

“đáng tự hào? Hừ.” – Tà Quân nghiến răng. “ta cần hắn về. bằng mọi giá.”

gã rút ra một lệnh bài đen như hàn thiết.

“truy lệnh toàn giới tà tu. ai thấy Lâm Phong – sống bắt về, chết cũng phải mang xác.”

“còn nếu rơi vào tay chính đạo trước…”

gã nhìn ra cửa đá:

“chặt tay, cắt chân, phế tâm mạch… còn hơn để nó thành con cờ trong tay kẻ khác.”

thế là trong vòng bảy ngày, khắp mười ba vực lớn nhỏ, từ các đại tông môn đến các bang phái, môn hội, tửu lâu, thậm chí là sát thủ giang hồ, đều nhận được một cái tên:

Lâm Phong.

người mang Đế Tôn khí tức.

người từng một mình chém nát Thanh Vân Tông.

người mà nếu ai giết được, sẽ có thể lên một bậc trong Luân Hồi Bảng – bảng vàng ghi tên các cường giả đỉnh phong.

tên hắn trở thành giải thưởng.

kẻ thì mừng vì được thí luyện.
kẻ thì sợ vì gặp phải tử thần.
kẻ thì âm thầm muốn kết giao.
kẻ thì ngấm ngầm muốn chiếm đoạt linh cốt, hồn phách của hắn làm tài liệu luyện đan.

còn hắn…

vẫn im lặng.

ẩn thân giữa thế gian, không xuất hiện, không hành động. như đã tan vào máu của chính đạo.

nhưng một đêm nọ.

tại Thanh Hư Thành – nơi trung lập, không thuộc phe nào – đang tổ chức Đấu Giá Huyền Bảo ngàn năm một lần.

ngay giữa lúc sắp mở hộp chứa Phá Giới Đan – thứ đan dược giúp tu sĩ Nguyên Anh phá vào Hóa Thần, một bóng đen đột nhiên xuất hiện giữa trời.

một người.

một kiếm.

một đao.

ẦM!

cả đấu trường sụp xuống.

mọi người còn chưa kịp chạy, đã thấy hộp ngọc trong tay hội chủ biến mất.

người đó đứng giữa khói lửa – lưng đeo kiếm, tay cầm lệnh bài Huyết Sát, ánh mắt lạnh như gió đông.

Lâm Phong.

hắn không nói gì.

chỉ giơ viên Phá Giới Đan lên, rồi ném xuống đất nghiền nát.

mọi người chấn động.

“hắn… điên rồi sao?”

“đó là vật vô giá!”

“tại sao?!”

hắn đáp… chỉ một câu:

“Thứ ta không cần – kẻ khác cũng đừng hòng có được.”

kể từ đó, tên Lâm Phong trở thành hung danh số một tu giới.

mọi thánh địa đều phải thừa nhận:
kẻ này không thể thu phục. chỉ có thể giết.

nhưng không ai biết…

sau màn đêm, có một cổ tông môn bị phong ấn mười vạn năm, đang dần mở ra – chỉ chờ Đế Tôn chuyển thế bước vào.

nơi đó, có bí pháp nghịch thiên, có truyền thừa đế vị, có chân tướng quá khứ luân hồi.

và cũng là nơi…

Lâm Phong phải đối đầu với chính bản thân mình – trong kiếp trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!