Rạng sáng hôm đó, trời đổ mưa máu.
không một ai biết vì sao bầu trời khu vực Thiên Di Tử Cấm Vực lại đổi màu. chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, mùi tanh lan khắp vạn dặm, chim thú đồng loạt gào rú rồi ngã xuống đất chết không rõ nguyên nhân.
còn dưới đáy vực sâu ba mươi vạn trượng – nơi ánh sáng không thể lọt xuống – một người đang ngồi khoanh chân giữa bầu không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Phong.
hắn đã ở đó bảy ngày bảy đêm, không nhúc nhích.
quanh thân là mười tám chiếc xích cổ đen tuyền, giam cầm linh hồn. từng vòng xích phát ra tiếng rên khẽ, như hàng vạn oán linh đang thì thầm.
chính giữa mi tâm hắn, một vết nứt mảnh như tóc hiện lên.
Đế Cốt, đang từ từ thức tỉnh.
…
bất chợt, ẦM!
một luồng ánh sáng trắng xé rách tâm trí hắn, cuốn linh hồn Lâm Phong vào một không gian vô tận.
mở mắt ra, trước mặt hắn… là một người giống hệt mình, nhưng cao hơn một phần, tóc dài trắng như tuyết, áo bào hoàng kim, mắt như sao trời, đứng giữa hư vô bất tận.
Đế Tôn – chân thân của chính hắn từ kiếp trước.
Lâm Phong thở gấp, trái tim như bị siết chặt.
giọng nói kia vang lên – trầm, cổ xưa, sâu như vực:
“Ngươi… là mảnh vỡ linh hồn cuối cùng.
Ta từng phong ấn bản thân, chờ ngày đủ nghiệt duyên để tái sinh.
Và ngươi, là sự lựa chọn cuối cùng của ta.”
Lâm Phong siết tay.
“Ngươi phong ấn ta, vứt ta làm phế nhân, để chịu nhục, chịu đòn, chịu phản bội…
Vì một giấc mộng ‘tái lập đế vị’?
Vì một trò chơi luân hồi?”
“Không.” – Đế Tôn lắc đầu. “Vì ta cần một người… biết đau, biết oán, biết hận, biết đứng lên, không phải vì thiên mệnh… mà vì tự mình chọn.”
“Chỉ khi chịu đủ nhục… ngươi mới đủ tư cách kế thừa toàn bộ ta.”
Lâm Phong cười lạnh.
“Vậy thì để ta hỏi lại…”
“nếu ta không muốn kế thừa thì sao?”
sát khí bùng lên.
Đế Tôn khẽ gật.
“Vậy thì… giết ta.
Nếu ngươi thắng ta – ngươi là chính mình, không phải ‘bản sao’.
Nếu ngươi thua – ngươi trở về là ta, trở thành Đế Tôn lần nữa.”
“trận chiến này… không có ai ngoài ngươi.”
…
ẦM!!!
hai thân ảnh lao vào nhau, cả hư không vỡ tan.
Kiếm khí ngập trời – quyền lực như thần linh.
“Tam Thức Tuyệt Đạo – Diệt!”
Lâm Phong tung ra chiêu sát thủ, kết hợp từ kiếm trận Huyết Sát và linh thức bản thân, tách cả không gian làm đôi.
nhưng Đế Tôn chỉ giơ một ngón tay.
Phập!
một đường máu từ vai Lâm Phong phun ra. thân thể hắn bị ép lùi lại trăm trượng.
“Ngươi mạnh. Nhưng… chưa đủ.” – Đế Tôn bước tới.
Lâm Phong quỳ gối, máu trào nơi miệng, nhưng ánh mắt không tắt.
“Ta… không cần làm ngươi.
Ta không cần đế vị.
Ta chỉ cần – tất cả những kẻ từng dẫm lên ta… phải trả giá.”
“Vậy thì…” – Đế Tôn nhìn hắn, ánh mắt như đổi khác.
“Ngươi không phải ta.
Ngươi là một thứ… mà ngay cả ta cũng không thể đoán được.”
trong khoảnh khắc đó, Đế Tôn – hình ảnh kiêu hùng bất khả chiến bại – rút lui.
một nửa linh hồn hóa thành luồng sáng, nhập vào thân thể Lâm Phong.
“Từ nay, không ai dẫn đường cho ngươi nữa.
Không có thiên mệnh. Không có đạo thống.
Ngươi đi đâu – là ngươi chọn.
Ngươi giết ai – là ngươi quyết.”
“Chúc mừng, Lâm Phong.
Ngươi – vượt qua bản ngã.”
…
Lâm Phong mở mắt.
mười tám sợi xích nổ tung.
khí tức quanh hắn bùng phát, đẩy vạn trượng đất đá bay cao. toàn bộ vực sâu rung chuyển.
lưng hắn mọc ra một đôi mang cốt hư ảnh – hình rồng và phượng đan xen, biểu tượng của Đế Tôn Đệ Nhất Thể.
nhưng trong mắt hắn – không còn thần thánh.
chỉ còn con người.
kẻ đi lên từ máu. từ sỉ nhục. từ một kiếp sống bị vứt bỏ.
hắn đứng dậy, bước ra khỏi vực sâu.
đại chiến… giờ mới bắt đầu.