Vạn Yêu Cốc – nằm ở rìa nam của Mê Vân Lâm, nơi từng là chiến trường của vạn yêu tộc cổ đại, sau bị Thập Nhị Thánh Môn phong ấn.
trong truyền thuyết, mỗi cơn gió nơi đây đều mang theo hơi thở của ma quỷ.
chính vì vậy, khi Lâm Phong tự mình xuất hiện tại Vạn Yêu Cốc, các đại tông môn đều đồng loạt kinh động.
…
“vì sao hắn lại vào nơi chết chóc ấy?”
“hắn điên rồi, hay là… dụ chúng ta?”
“hoặc là… hắn muốn đột phá Đế Cốt lần hai.”
…
trong Thánh Điện Thiên Tâm, một bóng người quỳ dưới thềm bạch ngọc.
nàng mặc áo trắng, tóc dài buộc gọn, mắt như thu thủy, dáng điệu bình thản mà ngạo khí tiềm tàng.
Lạc Tuyết Tâm – thánh nữ đời thứ mười bảy của Thiên Tâm Thánh Địa.
tu vi: Nguyên Anh hậu kỳ.
thiên phú: Thánh Tâm Tử Cốt.
đạo pháp: Băng Huyền Vô Ảnh Kiếm.
và đặc biệt… là người miễn nhiễm với ảo thuật và huyễn thuật – thứ mà Lâm Phong rất giỏi dùng để đánh lừa.
Thánh Chủ đặt tay lên vai nàng.
“không giết hắn – hắn sẽ thành đại họa thiên hạ.”
nàng ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh:
“cho dù là Đế Tôn chuyển thế… cũng không vượt qua được thanh kiếm của ta.”
…
ba ngày sau.
giữa lòng Vạn Yêu Cốc, sương mù dày đặc bao trùm mặt đất nứt nẻ, từng dòng máu khô đen cuộn quanh cội cây cổ quái. tiếng khóc cười của yêu hồn văng vẳng, khiến người yếu đạo tâm phát điên chỉ sau nửa canh giờ.
Lâm Phong ngồi dưới tảng đá to hình đầu lâu, nhắm mắt luyện công.
sau lưng là Thập Nhị Âm Lôi Vân Huyết Trận, một loại đại trận cổ được kích hoạt từ chính máu yêu tộc trong cốc.
hắn đang rèn luyện Đế Cốt bằng sát khí yêu huyết – phương pháp cực đoan, nhưng lại có hiệu quả vượt tầng.
Rào!
gió xé mạnh.
một mùi hương lạnh buốt len qua lớp sương.
hắn mở mắt.
phía trước – một bóng trắng bước ra từ hư vô, y phục bay nhẹ, bước chân không một tiếng động, tay cầm kiếm trong bao – chưa rút, đã khiến không khí đông cứng lại.
“Lạc Tuyết Tâm.” – Lâm Phong nhận ra ngay.
nàng dừng lại cách hắn năm trượng.
“ngươi… muốn giết ta?”
“ta muốn xem… ngươi có thật xứng đáng là ‘Đế Tôn chuyển thế’ không.”
…
Keng!
kiếm ra khỏi vỏ – nhanh như tia chớp.
Băng Huyền Ảnh – Tam Liên Phá!
ba luồng kiếm ảnh đồng thời đánh tới từ ba hướng, xuyên qua sương mù, xé toạc mặt đất, thậm chí phá rách cả ảo ảnh trận pháp của Lâm Phong.
hắn lùi nửa bước, chặn đòn bằng tay trần.
ẦM!
cánh tay hắn rướm máu.
Lạc Tuyết Tâm không ngừng – như tuyết rơi không mỏi. nàng lao lên, kiếm pháp tinh chuẩn, đánh không vì thù, không vì cảm xúc, chỉ vì một nhiệm vụ duy nhất: hạ sát Lâm Phong.
nhưng…
khi kiếm thứ ba của nàng chạm vào cổ hắn, hắn không tránh.
hắn nhìn thẳng vào mắt nàng:
“giết ta, rồi sao?”
nàng ngưng lại – chỉ một chớp mắt.
hắn bước tới gần, thì thầm:
“ngươi không có sát khí. ngươi… không thật sự muốn giết ta.”
nàng lùi về, nhưng ánh mắt đã dao động.
“ta… là thánh nữ. ta phải…”
“phải gì?” – hắn ngắt lời. “phải hoàn thành lệnh của tông môn?
phải là con rối chính đạo?
phải là kẻ lạnh lùng giết người mình không hận, không thương chỉ vì ‘phải không để hắn tồn tại’?”
nàng cắn răng.
nhưng tay run.
hắn nhẹ nhàng áp tay lên lưỡi kiếm đang đặt trước ngực.
“nếu thật muốn giết… đâm đi.”
…
một khắc sau, kiếm rơi xuống đất.
Lạc Tuyết Tâm quỳ gối, tóc xõa, mắt đỏ hoe.
“ta… không giết được ngươi.”
hắn cúi xuống, nhặt kiếm lên, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng.
“đừng sống vì mệnh lệnh. sống vì lựa chọn.”
nàng nhìn hắn, lần đầu cảm nhận được trong kẻ bị thiên hạ truy lùng kia… là một trái tim vẫn còn ấm.
…
nhưng ngay lúc đó…
Phụt!
một mũi tên đen tuyền từ xa bắn tới, xuyên qua vai nàng.
“cẩn thận!” – Lâm Phong ôm lấy nàng, lập tức đẩy linh lực chặn mũi tên.
từ trong sương mù – mười bóng đen xuất hiện, chính là Huyền Ảnh Đường – đội sát thủ cấp cao của Thiên Tâm Thánh Địa.
họ cười lạnh.
“thánh nữ đã hoàn thành nhiệm vụ… dụ hắn ra.
còn lại… để chúng ta kết thúc.”
Lạc Tuyết Tâm hoảng loạn:
“không! ta không đồng ý!”
một kẻ cười lạnh:
“cô không cần đồng ý. cô chỉ cần… đóng vai một con mồi.”
…
ẦM!!!
Lâm Phong bốc hỏa – khí tức ngút trời, sát khí nổ tung.
“muốn giết ta? Trả giá đi.”