Tiếng gió gào rú qua từng khe nứt của Vạn Yêu Cốc như tiếng khóc thầm của hàng vạn oán linh.
giữa cơn mưa máu lẫn sương lạnh, mười sát thủ Huyền Ảnh Đường bước ra từ màn đêm. bọn chúng không có khuôn mặt – đeo mặt nạ sắt, toàn thân đen tuyền như bóng tối sống.
mỗi người đều là Nguyên Anh hậu kỳ.
tuyệt chiêu – Ảnh Sát Vô Thanh, có thể chém đứt linh hồn trước khi thân thể nhận ra.
bên kia – chỉ có Lâm Phong và Lạc Tuyết Tâm đang bị thương.
tình thế tuyệt vọng.
nhưng hắn… lại cười.
“hay lắm.” – hắn đứng thẳng dậy, ôm nhẹ lấy Lạc Tuyết Tâm, đặt nàng xuống sau một gốc huyết thạch.
“ngủ một lát đi.”
rồi quay người lại – đối diện mười sát thủ.
ẦM!!
khí tức bùng phát.
sương mù bị xé toạc.
Đế Cốt tầng hai – Huyết Linh Hồn Bất Diệt – mở.
sau lưng hắn, một vầng sáng đỏ sẫm lan ra, tạo thành một chiếc ngai đổ máu, xung quanh là ảo ảnh hàng vạn thi thể quỳ lạy, như đang nghênh đón một chiến thần.
một sát thủ lao đến trước.
Xoẹt!
hắn chỉ phất tay – kiếm khí chưa kịp tụ hình, người kia đã bị xé thành ba đoạn. máu không kịp bắn ra đã bị sát khí đốt cháy.
sát thủ thứ hai, thứ ba, thứ tư cùng lúc đánh vào từ bốn phía.
Tử Ảnh Ẩn Hồn Kích.
Lạc Hồn Đoạt Mệnh Trảo.
Ảnh Huyễn Phong Hồn Kiếm.
ba đòn sát thủ nổi danh nhất cùng lúc xuất ra – nhưng…
Phập!
Lâm Phong không tránh.
hắn để chúng đâm xuyên, rồi… cười lạnh.
“các ngươi sai ở chỗ…”
ẦM!
một vụ nổ tâm linh chấn động không gian.
thân thể hắn bị xuyên thủng – nhưng vết thương không chảy máu.
bởi vì Đế Cốt tầng hai giúp hắn tái sinh tức thì – hồn và xác không tách rời.
“ta… không cần né tránh.”
bởi vì ta – bất tử.
một cú đấm tung ra, xuyên qua lồng ngực sát thủ thứ năm, kéo theo một cơn gió lốc nhuốm mùi máu.
tiếp đó, hắn hất tay, một thanh kiếm máu từ đất trồi lên – chém bay đầu hai tên khác.
cả đất trời chỉ còn lại hơi thở tử vong.
…
“điên rồi… hắn không phải người nữa.” – một sát thủ run giọng.
“chúng ta… không giết nổi hắn.” – kẻ khác lùi lại.
nhưng đã quá trễ.
Lâm Phong giơ tay – chỉ ngón trỏ.
Một chỉ – chấn hồn.
Một bước – diệt linh.
Một ánh mắt – định tử.
ẦM!!!
bốn sát thủ còn lại bị ép dính vào mặt đất, máu từ tai chảy ra, xương cốt vỡ vụn, linh hồn tan thành tro bụi.
chỉ trong một khắc.
mười sát thủ – vô thanh vô tức – bị tiêu diệt sạch.
…
hắn đứng giữa đất trời tan nát, tay nhuốm máu, mắt đỏ như đèn lồng quỷ giới.
trên trán – dấu ấn Đế Cốt lần hai hiện rõ.
hình tượng một đầu lâu rồng cắn lấy mặt trời, phát sáng rực đỏ giữa màn đêm.
hắn quay lại nhìn Lạc Tuyết Tâm, đang tỉnh dậy giữa đống đá vụn.
nàng nhìn hắn – kinh hoàng.
“ngươi… không phải con người nữa rồi.”
hắn tiến lại, ngồi xuống bên cạnh.
“vậy… ta là gì?”
nàng nhìn thẳng:
“một Đế Tôn – nhưng… không còn đường về.”
hắn mỉm cười:
“ta chưa từng chọn đường về. ta chọn… đi tới.”
nàng run giọng:
“bọn họ… sẽ không dừng lại.”
hắn gật đầu.
“ta cũng vậy.”
…
giữa màn đêm, hắn bế nàng lên, bước ra khỏi Vạn Yêu Cốc.
phía trước – trời tối đen.
phía sau – máu nhuộm đỏ sương.
tên hắn – từ nay trở thành hung thần tu giới.
và cũng từ giây phút này…
“Thánh Nữ Tuyết Tâm – phản môn.
Lâm Phong – tuyệt sát đạo.”
cả chính đạo – tà đạo – yêu giới – đều phải ghi nhớ:
bọn họ đã dấn thân vào con đường không thể quay đầu.