Giữa trời xanh cao vời vợi, phía trên tầng mây thứ chín, có một nơi không thuộc về phàm giới – được gọi là Thần Vực Thượng Giới.
nơi ấy chỉ có bảy tông môn đứng đầu tam thiên đại giới, cai quản thiên mệnh, quyết định sinh sát của muôn tu.
hôm nay, bảy đại lão tổ đồng loạt nhóm họp tại Thiên Kính Điện – điều chưa từng xảy ra suốt ngàn năm qua.
trên tòa linh kính giữa điện, hình ảnh Lâm Phong đứng giữa xác chết của mười sát thủ Huyền Ảnh Đường, phía sau là Lạc Tuyết Tâm đang dựa vào vai hắn, hiện ra rõ ràng.
“không còn nghi ngờ.” – một lão giả mặc trường bào tử kim khẽ nói. “hắn… là Đế Tôn chuyển thế.”
một người khác, đầu tóc như bạch tuyết, vuốt chòm râu:
“không chỉ vậy. hắn… đã phá giới, bước vào cấm cảnh Hợp Linh Hồn Nguyên, điều chưa từng có ở tu sĩ phàm tục.”
người thứ ba, là nữ tu vận y phục đen, ánh mắt lạnh lùng:
“và quan trọng hơn… hắn đã kết hồn với Thánh Nữ Thiên Tâm, phá bỏ huyết ước giữa các tông môn. việc này không thể tha.”
cả điện im lặng.
sau cùng – Thánh Tổ Vô Cực – vị đứng đầu thượng giới, mở miệng:
“nếu hắn tiếp tục sống… sẽ có người tin rằng vượt thiên mệnh là có thật.
nếu hắn lập lại Đế Vị… thiên đạo sụp đổ.”
ông kết ấn – một đạo kim phù rơi xuống.
Truy Phạt Lệnh – lệnh diệt tuyệt được toàn bộ Thần Tông ban ra.
“từ nay, phàm là kẻ mang tên Lâm Phong – giết.
người dung túng – giết.
kẻ giấu hắn – giết.
phản kháng lệnh – tru di cả môn.Thần Tông ra lệnh – vạn giới tuân hành.”
…
ngay lập tức – toàn bộ tu giới rúng động.
bảy đại tông môn, hơn bốn trăm nhánh phụ, đồng loạt điều động sát thủ, trưởng lão, thậm chí thánh thú ra lệnh tróc nã Lâm Phong và Tuyết Tâm.
thế lực vốn đã truy đuổi hắn – giờ… nâng lên một tầng mới: diệt đến gốc.
…
trong khi đó, tại rìa Thiên Ngoại Ma Vực, Lâm Phong đang luyện hóa lại khí huyết sau Hợp Hồn.
Lạc Tuyết Tâm ngồi bên cạnh, mắt khẽ nhắm, hơi thở vững lại, da dẻ hồng hào – nàng đã hoàn toàn hồi phục.
nhưng ánh mắt nàng lại lo âu.
“có chuyện gì sao?” – hắn hỏi.
“ta… cảm nhận được… kết giới trên thiên không đang dịch chuyển.
một cái gì đó… đang phong tỏa trời đất.”
Lâm Phong nhíu mày.
hắn đưa thần thức lên cao – thì thấy một luồng ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống.
ánh sáng đó không có uy áp, không có sát khí – nhưng lại bóp nghẹt đạo tâm.
Thiên Tử Lệnh.
hắn hiểu ngay: Thần Tông đã can thiệp.
và… mọi con đường đào thoát đã bị chặn.
…
một ngày sau.
khi hai người vừa rời khỏi Ma Vực, chưa kịp tìm nơi trú ẩn thì trước mặt đã có ba bóng người chắn đường.
Tam Thánh Giả – Hành Hình Sứ của Thần Tông.
cả ba đều che mặt, mặc áo trắng không vướng bụi trần, kiếm trong tay như kết từ sao trời, không mang theo sát khí – nhưng mỗi bước đi đều khiến đất lún sâu, trời biến sắc.
Lạc Tuyết Tâm siết chặt tay.
“đây là… cảnh giới Chân Huyền?…”
Lâm Phong kéo nàng lùi lại phía sau.
“không cần thắng. chỉ cần sống.”
“còn ngươi?”
hắn quay đầu cười.
“ta là Đế Tôn chuyển thế – mà phải chết thảm trước mặt người yêu, thì trò đùa này cũng nhàm rồi.”
…
ẦM!
Tam Thánh Giả đồng loạt ra tay.
một người kết ấn từ xa, tạo ra Thiên Phong Ngục Trận, nhốt Lâm Phong vào không gian đầy lưỡi kiếm vô hình.
người thứ hai giáng Kim Diễm Chân Hỏa, đốt lên từng giọt máu trên mặt đất.
người cuối cùng, nhẹ như gió, xuất hiện phía sau Lạc Tuyết Tâm, ra tay không thương tiếc.
“cẩn thận!” – Lâm Phong hét lớn, lao ra phá trận, lấy thân mình đỡ một kiếm.
Phập!
máu văng tung tóe.
nhưng lúc ấy…
ẦM!!
linh lực trong Lâm Phong đột phá tầng ba.
Đế Cốt – Hủy Thiên Dẫn.
từ vết thương, máu hắn chuyển sang màu vàng kim, như kim loại chảy, không còn là huyết nhục thường nhân.
một luồng sáng từ sau lưng hắn bùng lên – hình thành một hư ảnh long đỉnh, có tám trụ lớn đỡ thiên, mỗi trụ khắc tên một đại tông môn từng phản hắn.
Lâm Phong cắn răng:
“tốt.”
“các ngươi đã đánh thức… thứ không nên đánh thức.”
hắn giơ tay – thiên long xuất, thần kiếm tụ.
Phách!!
một kiếm chém vỡ trận. hai kiếm xé rách chân không. ba kiếm – ép Tam Thánh Giả lùi mười trượng.
hắn ôm lấy Tuyết Tâm, bay thẳng lên cao, phá một góc kết giới, thoát ra trong gang tấc.
…
trong khoảnh khắc đó – khắp thiên hạ đều ghi lại được chấn động không gian tầng thứ chín, cùng một âm thanh vang vọng:
“Đế Tôn – không chết.
Thiên lệnh – bị thương.
Một người – chống bảy giới.”