ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 17: Tử Hồn Chi Thành – Vùng Tội Nhân Mất Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau trận thoát thân khỏi Tam Thánh Giả, Lâm Phong bị thương nặng.

Tuyết Tâm dùng linh khí hộ thể, chạy suốt ba ngày ba đêm, mang hắn vượt qua biên giới phía tây tu giới – nơi linh khí cạn kiệt, sự sống không thể tồn tại.

nơi đó… không có trong bản đồ của bất kỳ tông môn nào.

chỉ có một cái tên được truyền lại bằng lời thì thầm giữa những kẻ từng phản đạo:

“Tử Hồn Chi Thành – nơi linh hồn bị lãng quên, nơi kẻ phản bội thành vua.”

khi họ đến nơi, trước mắt là một thành trì phủ đầy tro bụi, tường đá loang lổ máu cũ, cửa thành nứt vỡ, nhưng vẫn đứng vững qua bao năm tháng.

trên tường có một dòng chữ đỏ như máu:

“kẻ còn giữ danh – đừng vào.”

Tuyết Tâm định quay đi.

nhưng Lâm Phong tỉnh lại, khẽ mở mắt:

“chúng ta… đâu còn tên.”

nàng gật đầu. dìu hắn bước vào.

bên trong thành, không có tu sĩ đúng nghĩa – chỉ có những bán tu, tàn tu, phế tu, sát nhân, lữ khách bị phong ấn linh căn, hoặc những kẻ từng là thiên tài rồi bị phản bội.

mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người – một nam nhân băng bó máu me, một nữ tử tuyệt sắc, khí chất chính đạo.

“mồi ngon đây rồi…”

“bắt bán cho Linh Hồn Các được mớ nguyên thạch…”

nhưng chưa ai kịp ra tay.

ẦM!

một khí tức bạo tàn như thần long giáng thế phát ra từ Lâm Phong.

chỉ là khí tức – không đánh, không nói.

nhưng…

hơn ba mươi kẻ vây quanh – đồng loạt nôn máu, quỳ rạp.

Tử Hồn Chi Thành – nơi mạnh là vua, không có đạo lý.

và hắn – vừa bước vào – đã chứng minh mình đủ tư cách sống ở đây.

họ thuê một căn gác đổ nát trong một tửu lâu bỏ hoang tên là Vô Danh Quán, nơi từng là lầu xanh, sau bị Thiên Kiếm Tông thiêu rụi vì “không thu thuế đạo”.

chủ quán là một ông lão mù, cười toe toét:

“chỗ này rẻ. nhưng đêm có ma khóc.”

Tuyết Tâm hỏi:

“người không sợ sao?”

ông lão cười lớn:

“sợ? ta còn sống là vì sợ hết rồi. Giờ… chẳng còn gì để mất.”

đêm đó, Lâm Phong luyện công dưới trăng mờ.

nội thể hắn, Đế Cốt tầng ba đang tự lành lại. linh lực từng chút một phục hồi – nhưng hắn vẫn yếu hơn Tam Thánh Giả rất nhiều.

Tuyết Tâm đến, ngồi xuống cạnh hắn.

“ta không nghĩ… một ngày mình lại ngồi giữa thành tội, canh người luyện công.”

“ngươi hối hận?” – hắn hỏi.

nàng lắc đầu.

“ta đang tự hỏi… liệu có đáng không.”

hắn nhìn nàng.

“ta không sống vì cái ‘đáng’ của thiên hạ.”

nàng cười nhẹ.

sáng hôm sau, một đám người mặc áo xám vây tửu lâu.

dẫn đầu là một hắc y nhân – cao lớn, mặt sẹo kéo dài đến cổ.

“Lâm Phong, đúng không? ta là Hàn Trảm – chủ trấn Tử Hồn.
Ngươi bước vào thành – phải chào chủ.”

hắn bước ra, ánh mắt bình thản.

“vậy… chào.”

Hàn Trảm bật cười.

“ngươi ngông. ta thích. nhưng luật thành là luật thành. muốn ở – phải nộp một thứ. danh, tu vi, hoặc… máu.”

Lâm Phong liếc nhìn bốn phía. đám thủ hạ Hàn Trảm toàn là Nguyên Anh và Hóa Thần cảnh, ai cũng sát khí đầm đìa.

hắn rút ra một mảnh lệnh bài vỡ, ném xuống đất.

“Đế Tôn từng cầm nó – giờ ta dùng nó để lấy chỗ đứng.”

Hàn Trảm nhặt lên – sững người.

đó là Huyết Lệnh Cốt Sơn, tín vật chỉ truyền cho tông chủ Cốt Sơn Thiên Môn – môn phái từng thống trị một góc giới vực, bị Thần Tông tiêu diệt ba trăm năm trước.

“ngươi… từ đâu có được cái này?”

Lâm Phong đáp khẽ:

“ta là kẻ… bị phản bội giống họ.”

một lúc sau – Hàn Trảm cười lớn.

“được! từ nay, ngươi là khách danh dự của Tử Hồn Thành.”

“nhưng…”

“muốn yên – phải chiến.
muốn nói – phải giết.
muốn sống – phải phản.”

Lâm Phong gật đầu.

“vậy ta chọn phản.”

ba ngày sau, hắn cùng Hàn Trảm triệu tập hơn năm mươi phản tu sĩ, toàn là cao thủ từng bị chính đạo truy sát.

hắn nói:

“ta không bắt các ngươi tin.
ta chỉ hỏi – nếu có người dám đưa các ngươi rời khỏi đây, bước ra ánh sáng, lấy lại tất cả…
các ngươi có theo?”

im lặng vài giây.

rồi một giọng nói khàn khàn vang lên:

“ta từng là Thiên Tài Cửu Môn – bị sư phụ bán lấy một viên đan.
ta theo.”

rồi giọng khác:

“ta từng yêu một trưởng môn nữ, nhưng bị gả đi vì liên minh.
ta theo.”

cả phòng đồng thanh:

“Ta theo!!!”

đêm đó, trên đỉnh thành đổ nát, Lâm Phong một mình ngồi nhìn sao.

Tuyết Tâm bước đến, khoác thêm áo cho hắn.

“ngươi đang xây lại vương triều của mình à?”

hắn nhìn trời:

“không. ta đang xây… nơi không ai bị phản lần nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!