ĐẾ TÔN CHUYỂN THẾ

Chương 18: Huyết Trì Phản Ngộ – Luyện Hồn Đoạt Thiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giữa lòng Tử Hồn Chi Thành, có một nơi xưa kia từng là pháp đài xử tử.

nay, nó đã biến thành một huyết trì – nơi thi thể của hàng ngàn tu sĩ bị phản bội bị ném xuống, máu chảy tụ lại không cạn suốt trăm năm.

người đời gọi đó là Trì Phản Tâm – nơi chứa đựng oán niệm và tuyệt vọng tột cùng.

trong thành, chỉ có những kẻ không còn hy vọng mới dám xuống.

nhưng hôm nay… Lâm Phong lại bước vào đó tự nguyện.

Hàn Trảm đứng ngoài trì, lạnh giọng:

“nơi này… từng có bốn mươi ba người xuống tu luyện.
chỉ có một người sống – ta.
và ta cũng mất ba phần hồn, một tay, và… nửa mạng.”

Tuyết Tâm lo lắng.

“ngươi có chắc muốn vào?”

Lâm Phong không đáp. chỉ quay đầu, nhẹ giọng:

“nếu ta không đủ mạnh… tất cả sẽ chết.”

rồi hắn bước xuống huyết trì.

ẦM!

ngay khi chạm vào lớp huyết dịch, thân thể hắn như bị lửa đốt từ bên trong.

mỗi giọt máu chứa hàng ngàn tiếng khóc, tiếng nguyền rủa, tiếng cầu cứu.

chúng không chỉ phá thân xác – mà ăn mòn linh hồn.

hắn cắn răng, tụ khí thủ ấn, kích hoạt tầng ba Đế Cốt để phòng hộ, nhưng… càng chống cự, máu càng nóng.

“không thể nghịch lại oán niệm.”

hắn hiểu ra – nếu muốn sống sót, hắn phải hòa vào chúng.

hắn thu công, buông tâm, để những ký ức oán hận nhập vào thần thức.

một giọng vang lên:

“ta từng là thánh tử Huyền Nguyệt Tông – bị cha ruột bán để đổi lấy lệnh phù thăng tiên…”

giọng khác:

“ta là phu nhân chưởng môn, bị thiêu sống vì dám cứu một đệ tử bị đày…”

cả trăm, cả ngàn ký ức đổ vào đầu Lâm Phong như sóng thần.

nhưng hắn… không điên.

trái lại – hắn nhớ từng câu.

hắn lưu giữ chúng như mảnh hồn mới, đắp thêm cho bản thân.

từng lớp một – hắn biến oán niệm thành sức mạnh.

Luyện Hồn Đoạt Thiên – công pháp tà đạo cấm luyện – cần hồn lực của một vạn người bị phản bội.

và Huyết Trì này… là nơi duy nhất đủ điều kiện.

sáu ngày trôi qua.

bên ngoài, Tuyết Tâm túc trực, ánh mắt càng lúc càng nặng trĩu.

Hàn Trảm nhìn nàng.

“ngươi sợ hắn chết?”

nàng đáp:

“ta sợ… hắn sống không còn là hắn nữa.”

ngày thứ bảy.

ẦM!!!

huyết trì rung chuyển dữ dội.

một luồng khí huyết cuồn cuộn bốc lên, nhuộm đỏ cả tầng mây.

giữa trung tâm, một thân ảnh trồi lên – Lâm Phong, tóc xõa, mắt đỏ như địa ngục, sau lưng là bảy vòng hồn ảnh, xoay tít như luân hồi.

toàn thân hắn không còn máu thịt – mỗi bước đi đều là huyết kim sáng chói.

hắn giơ tay – một linh hồn từ trong huyết trì bay lên, hình dáng là một thiếu nữ đã chết từ trăm năm trước.

hắn vuốt nhẹ – linh hồn đó tan vào tay hắn, bình thản.

“ngươi đã luyện thành…” – Hàn Trảm lẩm bẩm.

Tuyết Tâm bước đến, nhìn hắn.

“ngươi… còn là Lâm Phong chứ?”

hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu đi, một nụ cười nhạt hiện ra – như xưa.

“ta luôn là ta.
chỉ là… thêm chút máu, thêm chút thù.”

từ hôm đó, Lâm Phong trở lại tử lâu – khí tức hoàn toàn biến đổi.

đám phản tu sĩ dưới trướng đều quỳ khi thấy hắn bước qua.

không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn – vì họ cảm thấy… mình bị soi thấu tận đáy hồn.

Hàn Trảm bí mật hỏi:

“ngươi luyện đến tầng mấy?”

hắn đáp:

bảy tầng oán linh – thiếu ba tầng thánh huyết.
khi đủ… ta sẽ lên trời.”

đêm ấy, Lâm Phong đứng trên mái tửu lâu, nhìn về phương đông – nơi ánh sáng Thần Tông vẫn rực như mặt trời.

hắn nói nhỏ:

“Thần Tông… thiên đạo…
các ngươi cướp ta một đời.
giờ – ta cướp lại… một giới.”

Tuyết Tâm tiến đến sau lưng.

“đừng quên… còn ta bên cạnh.”

hắn nắm tay nàng – siết chặt.

“chúng ta cùng lên trời.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!